Phẩm hạnh hợp cách, Thạch Nghị vốn có thể tiếp tục huấn luyện tại căn cứ, hai năm nữa là chính thức lên chức đại đội trưởng, có bằng thạc sĩ, nhưng anh không đi, mà mang bằng cấp chính quy và quân hàm trung úy (chức vị trên danh nghĩa, trong tay không có lính) xin điều động đến Bắc Kinh. Ngoại trừ chấp hành nhiệm vụ và huấn luyện tăng cường, thời gian còn lại anh đều ở nhà. Song những lúc ra ngoài làm nhiệm vụ, anh luôn nhờ người trông nhà, báo ngày về cho đối phương, dặn nếu có người đến tìm nhớ bảo người ấy chờ anh.
Thạch Lỗi tức đến giậm chân, khó khăn lắm mới xóa được ảnh hưởng do vết sẹo gây ra, phải trực tiếp đi căn cứ chứ, tới lúc ấy thạc sĩ tiến sĩ đại đội trung đoàn sư đoàn gì cũng có. Nhưng thằng ranh lại cứ bướng bỉnh ở lì Bắc Kinh, chẳng cần tiền đồ gì sất, chỉ muốn sống an nhàn.
Muốn an nhàn cũng được. Bản thân Thạch Lỗi cũng biết con đường ấy chông gai cỡ nào, nếu Thạch Nghị muốn làm quân nhân bình thường qua ngày, vậy mặc thằng nhóc đi. Một khi đã thế, cũng nên cưới vợ sinh con chứ? Nhưng Thạch Nghị không muốn thảo luận chuyện đối tượng, giới thiệu cho cô nào cũng chẳng thèm nhìn, nói người ta chướng mắt vết sẹo của mình. Kỳ thực không ít cô chẳng quan tâm vết sẹo, đều là con gái gia đình quân nhân, trên thân có sẹo có thương tích rất bình thường, nhưng Thạch Nghị dứt khoát không gặp, mặc kệ Thạch Lỗi quất thế nào cũng không gặp.
Thạch Nghị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-ban-tinh/2051860/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.