Chị Duyên nghe Hòa Sương nói thì quay sang nhìn, Mễ Lạc mỉm cười gật đầu. Ánh mắt Hoà Sương ngưỡng mộ nói.
"Hèn gì lúc nãy bà không cho Ngân mượn, nếu là tui thì tui cũng không cho đâu!"
Mễ Lạc rất thích thỏi son này, dù là kiếp trước hay kiếp này cô đều yêu thích nó. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy nó, cô đã thầm quyết tâm sẽ rước em nó về với hậu cung của mình cho bằng được. Nhưng giá hơi cao nên cô đành đợi, khi nghe tin cô lên thành phố để học nghề, mẹ liền dẫn cô đi mua son xem như quà tặng.
Nhìn đồng hồ thấy đã đến giờ hẹn, Mễ Lạc cất son vào túi xách rồi tạm biệt mọi người.
"Em đi nha mọi người, tối đừng nhốt em ở ngoài nhá!"
Chị Duyên và Hòa Sương nghe vậy thì bật cười nhìn nhau, Trí Dũng ngồi gần đó nói vừa nghe.
"Về sớm sớm tí ông đây để cửa cho, về trễ bị nhốt ở ngoài ráng chịu!"
Mễ Lạc chậm rãi đi đến đầu hẻm, cô biết nhà Hải Đăng nhưng không đến thẳng. Chỉ đứng ở đầu hẻm rồi lấy điện thoại ra gọi cho anh, rất nhanh anh đã nghe máy.
"Anh đang làm gì thế?"
Hải Đăng ở đầu dây bên kia nhẹ giọng trả lời.
"Anh vừa tắm xong, bé đang ở nhà hay đâu vậy?"
Mễ Lạc ngập ngừng vài giây rồi mới nói.
"Em....em đang đứng ở đầu hẻm...."
Nghe cô nói vậy, 5 giây sau Hải Đăng liền chạy ra trước cửa nhìn ra xem. Nhìn thấy cô đang đứng cách đó không xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-cau-duoc-uoc-thay/3429807/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.