Theo thời gian mặt trời sắp lặn, bọn họ chỉ mới tới được một ngôi làng nhỏ gần An Lạp. Mặt trời đỏ rực như cầu lửa nhỏ đã bắt đầu lấp ló sau ngọn núi cao. Bầu trời như chia ranh giới giữa bóng tối và ánh sáng tượng tượng trưng cho hy vọng còn sót lại.
Nhưng cuối cùng ánh sáng le lói ấy cũng dần lụi tàn để lại lớp màn đen tối bao trùm lấy thế gian này. Ánh trăng như viên bi sáng chói duy nhất còn lại trên bầu trời. Đêm này bầu trời bị che khuất bời mây trời, những vì sao kia cũng không còn thấy mặt.
Dư Huy và đám nhóc Lạc Nhiên đã ghé tạm ở một ngôi làng bị bỏ hoang. Có vẻ như đã bỏ hoang được khá lâu rồi, đồ đạc xung quanh lộn xộn, có vài vệt máu đen dưới đất.
"Nơi này... không biết còn người sống nào không?"
Dư Huy và Vu Thần nhanh chóng kiểm tra ngôi làng nhỏ này. Chỉ có khoảng 10 hộ gia đình, những ngôi nhà bị bỏ hoang, đồ đạc trong nhà khá bừa bộn có vẻ như là hoảng hốt mà bỏ chạy.
"Không có ai cả."
"Mấy nhóc ở chung với nhau trong một căn nhà nào đó đi."
"Dạ vâng."
Bọn họ đã giải quyết buổi tối rồi, nên bây giờ chỉ có việc đi nghỉ ngơi sẵn sàng cho chuyến đi vào ngày mai. Dư Huy ngồi trước sân nhà gỗ hơi cổ, nơi này quả thật là một ngôi làng lạc hậu, hầu như đa số đều là kiến trúc lâu đời.
"Em không vào trong đi? Ngoài này muối nhiều."
Vu Thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-cai-menh/3628722/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.