Màn đêm yên tĩnh, bầu trời lúc này vắng mây lộ ra ánh trăng sáng ngời chiếu xuống nhân gian, từng tia sáng nhạt nhòà như từng giọt nước rơi xuống mặt đất.
Từng cành cây xanh đung đưa theo gió nhẹ, âm thanh rì rào của tang thi thỉnh thoảng lại vang lên, nếu không có mục tiêu thì chúng sẽ không kêu lên nên rất dễ biết chỗ nào có người gặp nguy.
Đồng hồ trên tường trong phòng Dư Huy tích tắc giữa không gian yên tĩnh, Dư Huy ngất xỉu trên ghế sô pha lúc này tỉnh dậy. Cơ thể hơi khó chịu vì nằm sai tư thế trong một thời gian.
Dị năng giả có thể chất được tăng cường nên lúc này dù cả căn phòng tối đen anh vẫn có thể nhìn xung quanh được, dù không quá rõ ràng như ban sáng nhưng không tới nỗi mù lòà trong bóng đêm.
Anh cảm nhận trong cơ thể mình như có một nguồn năng lượng lạnh lẽo chạy dọc theo từng mạch máu của mình.
Cơ thể anh không thích ứng được sự lạnh băng đó mà hơi run rẩy.
Anh không biết mình bị làm sao, nhưng nguồn năng lượng này chỉ là làm cho anh hơi lạnh toàn thân chứ không ảnh hưởng quá lớn đến anh. Trong đầu anh liền có một suy nghĩ táo bạo 'Thức tỉnh dị năng'.
Khi các dị năng giả thức tỉnh thì tùy theo thuộc tính hệ mà họ thức tỉnh thì có thể cảm nhận ngay như hệ hoa thì cơ thể ấm nóng, dù là mùa đông cũng không sợ lạnh.
Hay là hệ phong giúp cơ thể toát lên một cảm giác nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-cai-menh/3586282/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.