Con mèo dùng đôi mắt thâm thúy màu xám bạc nhìn Dư Huy, anh cảm thấy mình như bị lột đồ trần trụi dưới ánh mắt nguy hiểm kia, trông dễ thương nhưng vẫn tỏa ra một khí tức lạnh lẽo và xảo trá.
"Nhân loại đáng thương, ngươi không biết cách trở về thế giới của mình sao?"
Lúc này ánh mắt nó như phát sáng lên, sự hứng thú vốn đang lặng yên lúc này cũng rục rịch như muốn trào ra khỏi đôi mắt đáng sợ đó vậy.
"Đúng vậy, ngài có thể đưa tôi về thế giới của mình được không?"
Đứng trước một thực thể mình không biết mang lại cảm giác sợ hãi đáng sợ đến cho Dư Huy, anh không biết là như thế nào nhưng sao khi anh nói xong câu đó thì liền không khí như đông cứng lại, vốn anh ăn mặt mỏng giờ đây cũng lạnh bất ngờ.
"Haha, ta sẽ đưa ngươi về thế giới của mình."
"Thật sao?"
Dư Huy vẫn có mang theo chút sự nghi ngờ bởi vì thực thể này đồng ý với anh nhanh như vậy, đã thế anh cũng đã chết rồi thì trở lại thế giới của mình sẽ trở thành cái dạng gì.
"Ngươi nghĩ ta sẽ tha cho con mồi của ta sao?"
Lúc này nó há to cái miệng của mình ra, bên trong là lít nhít những chiếc răng nhọn hoắc, phải lên đến hơn ngàn chiếc không có điểm cuối.
"Nhân loại đáng thương, hãy trở thành thực đơn hôm nay của ta."
Khoảng khắc cái mồm đầy răng đã nuốt chửng biết bao nhiêu linh hồn của những kẻ đã chết sắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-cai-menh/3586256/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.