Sau khi nhảy xuống biển chạy trốn, Mạc Dũng thành công thoát khỏi sự truy sát của người kia. Thế nhưng hắn không dám chần chừ ở xung quanh đảo Đa Bình mà dựa vào bóng tối yểm hộ bơi đi. Chẳng sợ chết mệt giữa biển cũng còn tốt hơn một cái kết cục bản thân đã đoán được không phải là dễ chịu. 
Kết quả ông trời vẫn chưa muốn hắn chết, cho hắn thành công tìm đến một hòn đảo hoang không người cách đảo Đa Bình không xa. Nhưng hắn vẫn phải chịu rét lạnh cả đêm, không sốt cao ngất đi đã là kỳ tích của cuộc đời. 
Đảo Đa Bình nằm trong một khối quần đảo tồn tại nhiều đảo lớn đảo nhỏ cũng hơn chục cái, muốn ở nơi này tìm một người thật không hề dễ. 
Coi như hắn dựa vào suy nghĩ người kia không dám khua chiêng gõ trống tìm kiếm hắn, cho rằng người kia sẽ không dễ tìm được hắn mà để bản thân tránh được một kiếp này. 
Còn sống là còn khả năng đông sơn tái khởi. 
Mạc Dũng không sợ khổ, nhưng hắn thật hận. 
Hận Hạ Nhiên quá không biết an phận, cứ nhất định muốn chạy đi, hại hắn tiền mất tật mang, đến mạng cũng muốn mất. Hắn không hề nghĩ rằng, có thể sau khi hắn giết được Hạ Nhiên và bà ngoại cô xong người kia sẽ giết hắn diệt khẩu luôn, để cho chuyện này chôn vùi hoàn toàn dưới lớp đất, không có cơ hội được phơi bày dưới ánh sáng mặt trời, hắn cũng chẳng có cơ hội hưởng thụ vinh hoa phú quý mà người kia hứa hẹn cho hắn. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-bi-toi-de-y-roi-em-con-muon-chay/3082454/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.