🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Giang Ly tìm đến thư ký Lý, yêu cầu đưa cô đi gặp Giang Thần.

"Cô đi theo tôi." Thư ký Lý kinh ngạc dẫn đường phía trước. "Hôm nay Trạm tổng đã ra ngoài, có cần tôi bảo lại rằng cô đã đến không?"

Cô thư ký này từng chứng kiến Trạm Lục Hành và Giang Ly "đấu trí đấu lực trong văn phòng", nên giờ đương nhiên hết sức cẩn trọng, không dám chậm trễ.

"Không cần."

"Vâng."

Thư ký Lý dẫn Giang Ly và Kỳ Chinh đến văn phòng riêng của Lưu Nhã Kỳ.

Đúng như Giang Thần từng nói, Trạm Lục Hành đã sắp xếp cho Lưu Nhã Kỳ ở vị trí tốt nhất.

Từ đây có thể ngắm nhìn toàn cảnh thành phố với những công trình kiến trúc hùng vĩ.

Mọi trang trí và thiết bị trong văn phòng đều mới tinh, được thiết kế đúng theo phong cách dễ thương, đúng kiểu mà Lưu Nhã Kỳ yêu thích.

So với văn phòng của Giang Ly, nơi này thật sự như một thiên đường, còn văn phòng cô thì cũ kỹ, tẻ nhạt và chẳng đáng nói.

"Ôi, chị đến rồi." Thấy Giang Ly bước vào, Lưu Nhã Kỳ không hề bất ngờ, chắc chắn có người đã báo trước cho cô ta.

Giang Ly không để ý đến cô ta, ánh mắt dừng lại trên người Giang Thần, lúc này đang bưng một đĩa trái cây.

"Đủ rồi đấy. Em không cần đi làm nữa?"

"Chị, Nhã Kỳ còn phải tái khám hai ngày tới. Em ở lại chăm sóc cô ấy thêm vài hôm rồi sẽ về công ty."

Giang Ly bước tới, cầm lấy đĩa trái cây từ tay Giang Thần rồi mạnh tay đặt xuống bàn.

"Cô ấy không cần em làm bảo mẫu!"

"Chị à, sao chị lại nói vậy? Đây đâu phải bảo mẫu gì, Giang Thần là vì tình yêu mà hy sinh thôi." Một giọng nói châm chọc xen vào, rồi người phụ nữ đó còn nháy mắt đầy ẩn ý với Lưu Nhã Kỳ.

Lưu Nhã Kỳ liền nở nụ cười hiểu ý, Giang Thần cũng ngây ngô cười theo.

Cười cái gì mà cười! Không nhận ra là họ đang mỉa mai em sao?

Giang Ly đưa mắt quan sát kẻ vừa lên tiếng.

Đó là một người phụ nữ trung niên gầy gò, chắc khoảng hơn ba mươi, đôi mắt gian xảo đảo quanh như kẻ trộm.

Giang Ly nhướn mày hỏi:

"Cô là ai?"

"Á, đây là thực tập sinh của công ty. Tiểu Phùng." Lưu Nhã Kỳ giới thiệu.

Thực tập sinh gì ở cái tuổi này? Và cô ta lại bị Lưu Nhã Kỳ thân thiết gọi là "Tiểu Phùng"?

Giang Ly nhanh chóng hiểu ra quan hệ của họ. Có lẽ Tiểu Phùng này thấy Lưu Nhã Kỳ được Trạm Lục Hành ưu ái nên bám vào để tâng bốc.

Không muốn phí thời gian với kiểu người như vậy, Giang Ly kéo tay Giang Thần:

"Đi theo chị!"

"Em không đi! Em đã nói rồi, ngày mai em sẽ về!"



"Em tự đa tình làm gì? Em không hỏi người ta có cần em chăm sóc không?"

"Chị à, em rất cần Giang Thần ở lại chăm sóc em đấy."

Lưu Nhã Kỳ có ý chọc tức Giang Ly, ai bảo hôm qua cô ấy dám gọi điện thị uy với cô ta.

Giang Ly buông tay Giang Thần, nheo mắt nhìn Lưu Nhã Kỳ.

"Được thôi, Giang Thần, em không cần đi làm nữa. Em cứ ở lại đây mà chăm sóc Lưu Nhã Kỳ. Bao lâu cũng được."

"Thật chứ, chị?"

"Dĩ nhiên, cứ chăm sóc tốt đi. Lương của em, chị sẽ trả đủ."

Lưu Nhã Kỳ lập tức tái mặt. Nếu Giang Thần ở đây, cô ta làm sao mà thoải mái qua lại với Trạm Lục Hành được?

"Chị, chúng ta nói chuyện riêng được không?" Lưu Nhã Kỳ cười gượng.

Giang Ly cười nhạt, quay sang nói nhỏ với Kỳ Chinh:

"Trông chừng Giang Thần."

Sau đó, cô cùng Lưu Nhã Kỳ đi vào một phòng họp nhỏ.

Thư ký Lý cũng đi theo, lo lắng hai người phụ nữ này sẽ xảy ra tranh cãi gay gắt khiến cô khó ăn nói với Trạm tổng.

Tiểu Phùng cũng đi theo, cố gắng bảo vệ Lưu Nhã Kỳ để chứng tỏ giá trị của mình.

Vừa đến phòng họp, Tiểu Phùng lập tức đẩy Giang Ly ra, suýt nữa làm cô ngã.

Cô ta nhanh chóng lao tới chiếc ghế chính, vui vẻ mời Lưu Nhã Kỳ ngồi:

"Cô ngồi đây đi, chỗ này dành cho cô."

Lưu Nhã Kỳ nở nụ cười đắc ý, nhìn Giang Ly phải ngồi vào ghế dành cho cấp dưới, cảm giác thỏa mãn thể hiện rõ trên khuôn mặt.

"Các người ra ngoài hết đi. Tiểu Lý, pha cho tôi một ly trà."

Lưu Nhã Kỳ ra lệnh với thái độ đầy uy quyền, như thể đang thể hiện mình là chủ nhân của nơi này.

Thư ký Lý đứng im tại chỗ, không hề nhúc nhích.

"Tiểu Lý, cô còn đứng đó làm gì? Chị Nhã Kỳ đã bảo, mau đi đi, có mắt mà không biết nhìn à?"

Tiểu Phùng liền thay mặt Lưu Nhã Kỳ mắng thư ký Lý.

Giang Ly khẽ nhướn mày, hơi bất ngờ. Thư ký Lý vốn là người theo sát Trạm Lục Hành nhiều năm, luôn giữ sự chuyên nghiệp, vậy mà giờ lại bị quát tháo bởi một kẻ như thế này.

Còn "chị Nhã Kỳ" nữa? Cách xưng hô này thật buồn cười.

Thư ký Lý siết chặt tay, cô giữ bình tĩnh, không nói lời nào, lặng lẽ rời đi.

"Ê này, chị Nhã Kỳ chỉ uống trà đó thôi đấy, đừng pha nhầm." Tiểu Phùng tiếp tục châm chọc, giọng điệu rất trịch thượng.

Sau khi thư ký Lý đi khỏi, Tiểu Phùng liếc mắt nhìn Giang Ly từ trên xuống dưới, không kiêng nể gì. Đây chính là người phụ nữ đã bị Trạm Lục Hành bỏ rơi sao?



"Này, có gì thì nói nhanh đi, đứng làm mất thời gian của chị Nhã Kỳ."

Lưu Nhã Kỳ phì cười, rõ ràng rất hài lòng với màn nịnh hót của Tiểu Phùng.

Được cố vũ, Tiểu Phùng càng lớn giọng, nói với giọng điệu mỉa mai:

"Chị Nhã Kỳ này, chị không biết đâu, mấy người phụ nữ bị bỏ rơi ấy mà, đáng sợ lắm! Bị đàn ông ruồng bỏ rồi thì chỉ biết đi gây chuyện, không dám đối mặt với chính người đàn ông của mình."

Lưu Nhã Kỳ bật cười lớn, rất thỏa mãn, "Được rồi. Tiểu Phùng, ra ngoài đi."

"Em đứng ngoài, cần gì cứ gọi em."

Tiểu Phùng đi qua Giang Ly, cố tình mạnh tay vào ghế cô ngồi, thái độ khiêu khích lộ rõ.

Giang Ly im lặng, nhưng trong lòng đầy ngán ngẩm. Hôm nay, cô đã thực sự thấy rõ một màn diễn của những kẻ hề.

Cô không muốn tiếp tục ở lại đây lâu hơn nữa, liền đi thẳng vào vấn đề với Lưu Nhã Kỳ, "Giờ cô có thể chia tay với em trai tôi được chưa?"

Lưu Nhã Kỳ nhếch mép, không giấu nổi vẻ khinh thường, "Chị cũng thấy rồi đấy, Giang Thần bám lấy tôi không buông, chứ tôi nào có giữ cậu ấy."

"Được thôi. Nếu cô không nói, tôi sẽ nói thay cô. Tôi sẽ kể rằng cô phản bội và lừa dối cậu ấy. Giang Thần là người cố chấp, yêu cô sâu đậm, nếu biết bị phản bội, không biết cậu ấy sẽ làm ra chuyện gì đâu."

"Chị đang đe dọa tôi à?"

"Coi như là vậy. Cô tự mình suy nghĩ đi."

Giang Ly nói xong, đứng dậy định rời đi.

Ngay lúc cô mở cửa, Tiểu Phùng đã đứng đó chờ sẵn, trên tay là một cốc nóng. Cô ta cố tình hất cả cốc vào người

Giang Ly.

"Ôi, ôi, xin lỗi nhé! Tôi không cố ý đâu."

Nước nóng nhỏ giọt xuống tay, bỏng rát. Rõ ràng đây là nước sôi. Tiểu Phùng muốn gây thương tích cho cô.

Giang Ly không thể chịu đựng được nữa. Cô lập tức túm lấy tóc Tiểu Phùng, kéo mạnh, quăng cô ta ngã nhào xuống đất.

Tiếp đó, Giang Ly không nói lời nào, tung mấy cú đá liên tiếp vào người Tiểu Phùng.

Tiểu Phùng hoàn toàn không ngờ rằng Giang Ly sẽ trực tiếp ra tay! Tất cả những câu nói mỉa mai, những toan tính để gây khó dễ đều bay biến, giờ đây cô ta chỉ biết đau đến không thể thốt ra lời.

Cố gắng đứng dậy, Tiểu Phùng vừa nhồm lên thì ngay lập tức nhận thêm hai cái tát nữa từ Giang Ly.

Lần này, cô ta hoàn toàn đỡ người ra, không dám nhúc nhích.

"Chị à, đánh người lung tung là phạm pháp đấy."

Giọng Lưu Nhã Kỳ vang lên, nhưng sắc mặt cô ta tái mét khi thấy Giang Ly tiến về phía mình, ánh mắt sắc lạnh.

Bước lùi lại, Lưu Nhã Kỳ cảm nhận rõ ràng áp lực từ Giang Ly. Bóng ma từ lần trước bị đánh vẫn còn đó, khiến cô ta không khỏi hoảng sợ.

"Rầm!"

Cánh cửa bật mở, thư ký Lý vội vàng chạy vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mà sững sờ.

Tiểu Phùng như tìm thấy cứu tinh, chỉ tay về phía Giang Ly, hét lên, "Chị ta đánh tôi! Gọi bảo vệ tới đi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.