🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau, mẹ của Giang Ly, Bạch Tiểu Tiểu, và Bạch Mộc Trạch đến thăm cô.

Đôi mắt của Giang Ly sưng đỏ như quả hạch đào, nhưng cô vẫn cố gắng giữ giọng điệu vui vẻ, cười nói cùng họ.

Bạch Tiểu Tiểu nhìn thấy cảnh đó mà lòng quặn thắt, suýt nữa thì bật khóc. Cô quá hiểu Giang Ly, chắc chắn đêm qua cô ấy đã âm thầm khóc rất nhiều.

Bạch Mộc Trạch thấy Giang Ly cố tỏ ra vui vẻ, nhiều lần định mở miệng nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi. Nếu Giang Ly không muốn người khác khơi lại vết thương lòng, anh đành để cho cô chút không gian riêng tư.

“À, mình phải nhanh chóng dặn Giang Thần và Kỳ Chính cẩn thận với Minh Quản và đám người của hắn ở công ty, đừng để họ nhân lúc mình vắng mặt mà giở trò."

Nói xong, Giang Ly liền lấy điện thoại ra gọi cho Giang Thần.

“Cậu đang bệnh, đừng lo lắng về công việc nữa mà.."

Bạch Tiểu Tiểu còn chưa kịp nói hết câu thì mẹ của Giang Ly đã nhẹ nhàng kéo tay cô, lắc đầu ra hiệu đừng làm phiền. Công việc có thể giúp Giang Ly phân tán sự chú ý, biết đâu lại tốt cho cô.

Mọi người xung quanh đều âm thầm quan tâm đến Giang Ly, ngoại trừ người chồng trên danh nghĩa của cô.

Ba ngày sau, Giang Ly xuất viện.

Mẹ của Giang Ly cùng cô xuống lầu, đột nhiên nhớ ra còn một chút thủ tục chưa xử lý xong. "Mẹ đi một lát rồi quay lại ngay, con đợi mẹ ở đây nhé."

“Dạ, không cần vội đâu mẹ, mẹ cứ từ từ thôi."

Giang Ly lặng lẽ nhìn theo bóng mẹ xa dần. Trong suốt thời gian cô nằm viện, mẹ không hề nhắc đến Trạm Lục Hành trước mặt cô. Có lẽ bà đã biết rồi.

Vậy cũng tốt, những chuyện khó nói thế này, cứ để nó tự nhiên trôi qua.

Giang Ly như trút được gánh nặng trong lòng, khẽ thở phào một cái. Cô đứng giữa ánh nắng mùa thu, cảm thấy hơi ấm êm dịu vô cùng thoải mái.

Khi đang nheo mắt tận hưởng khoảnh khắc bình yên đó, bỗng cô nghe thấy tiếng của Lưu Nhã Kỳ vang lên.

"Chị ơi."

Cả người Giang Ly lập tức căng cứng, hơi thở như nghẹn lại trong lồng ngực.

Lưu Nhã Kỳ thấy rõ phản ứng của Giang Ly, không giấu nổi sự đắc ý, tiến lên tiếp tục bắt chuyện.

“Chị, chị cũng xuất viện hôm nay à? Thật trùng hợp. Em nghe bác sĩ nói em còn nặng hơn chị, may mà có Lục Hành chăm sóc chu đáo, nếu không em đã phải nằm viện thêm mấy ngày rồi”

Giang Ly quay người đi, tránh ánh mắt của họ, không nói một lời.

Trạm Lục Hành bước lên, quan sát Giang Ly kỹ càng. “Em cảm thấy khá hơn chưa?"

Cả cơ thể Giang Ly run lên, càng quay lưng lại phía họ.

"Ôi trời," Lưu Nhã Kỳ đột nhiên kêu lên, “Lục Hành, túi của em rơi rồi, anh nhặt giúp em với"

Trạm Lục Hành cúi xuống nhặt túi cho cô, vừa lúc đó nhìn thấy đôi giày của Lưu Nhã Kỳ. “Dây giày của em bị tuột kìa."

“Vội quá nên em xỏ vội thôi."



“Giày dép không cẩn thận sẽ dễ bị ngã đấy." Nói rồi, anh cúi xuống buộc lại dây giày cho cô.

Lưu Nhã Kỳ liếc nhìn Giang Ly với ánh mắt đầy ẩn ý, giọng nũng nịu, "Cảm ơn anh nhiều nhé, Lục Hành"

Giang Ly cắn chặt môi dưới, cúi gằm mặt rồi vội vã rời đi.

Tiếng còi xe vang lên inh ỏi, Trạm Lục Hành lập tức kéo cô lại, tránh cho cô bị xe quệt trúng.

Giang Ly ngơ ngác đứng yên, cảm nhận chiếc xe lướt qua sát bên.

“Đi đứng kiểu gì thế? Nguy hiểm quá!"

Bị anh lớn tiếng trách mắng, Giang Ly chỉ cúi đầu không nói một lời.

Cô không muốn có bất kỳ liên quan gì đến họ nữa, dù chỉ là một câu nói hay ánh mắt.

“Lục Hành, anh đang làm gì vậy?" Giọng nói của mẹ Giang Ly vang lên, bình thản nhưng đầy kiên quyết. Ánh mắt bà nhìn chằm chằm vào bàn tay của Trạm Lục Hành đang nắm tay Giang Ly.

Trạm Lục Hành buông tay cô ra, "Mẹ, con..."

“Chúng ta đi thôi." Mẹ của Giang Ly chẳng buồn nghe lời giải thích, bà khoác tay con gái mình và rời đi.

Đối với Lưu Nhã Kỳ, bà thậm chí không thèm liếc nhìn.

Mẹ con họ bước vào xe.

Giang Ly quyết định phá vỡ sự im lặng, dứt khoát nói: “Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ...

Giang phu nhân quay đầu lại, mỉm cười vỗ nhẹ tay con gái: “Không sao đâu, về nhà rồi mẹ con mình nói chuyện sau.

Khi họ về đến biệt thự, quản gia Lý tất bật thu dọn hành lý. Giang phu nhân cùng Giang Ly bước lên lầu hai.

Giang phu nhân chăm sóc Giang Ly, để cô nằm nghỉ trên giường rồi đưa cho cô một cốc nước.

Giang Ly hai tay cầm chặt cốc, cuối cùng mở miệng: “Mẹ, Trạm Lục Hành và Lưu Nhã Kỳ đang ở bên nhau.”

Giang phu nhân chỉ bình thản “Ồ” một tiếng.

Sau một lúc im lặng, Giang Ly không nhịn được mà hỏi: “Mẹ, mẹ không ngạc nhiên sao?”

Giang phu nhân mỉm cười, nói: “Mẹ ở cái tuổi này rồi, những chuyện rối ren mẹ đã thấy quá nhiều, có những điều mẹ biết nhưng không tiện nói ra với con”

“Hả?!” Giang Ly mở to mắt ngạc nhiên.

“Con và Giang Thần ít trải nghiệm tình cảm quá, sau này yêu đương nhiều hơn thì sẽ bớt ngỡ ngàng như vậy.”

Giang Ly đứng hình. Trước giờ cô luôn lo lắng rằng mẹ sẽ không chịu nổi cú sốc này, nên chẳng dám kể ra. Nào ngờ, mẹ lại có thể thoải mái đến thế.

Giang phu nhân nắm tay cô, giọng điệu chân thành: “Mẹ biết Trạm Lục Hành là mối tình đầu của con, con rất yêu anh ta. Nhưng nhớ lời mẹ dặn, đàn ông thì ai cũng như ai thôi, đừng quá bận tâm.

“Sao ạ?”



“Trên đời này thiếu gì đàn ông, người này mất thì người khác sẽ đến, người sau còn có thể tốt hơn. Cứ nghĩ thoáng lên đi, ăn mãi một món chẳng thấy ngán à?"

Nói xong, bà vỗ nhẹ vào tay cô, như đang tiếp thêm sức mạnh.

Lời nói của mẹ khiển Giang Ly như được gỡ bỏ gánh nặng, nở một nụ cười thật lòng.

Trước giờ cô vẫn nghĩ mẹ mình là người bảo thủ, nhưng hóa ra người bảo thủ lại chính là cô.

“Mẹ, trước đây con chưa hiểu, giờ con mới hiểu tâm ý của mẹ. Sau này chúng ta cũng nên khuyên nhủ Giang Thần, để em ấy sớm chia tay. Còn con và Trạm Lục Hành cũng nên dứt khoát đi..”

“Phu nhân, bữa trưa đã chuẩn bị xong rồi.”

Quản gia Lý không biết đã đứng ở cửa từ khi nào, đột nhiên cắt ngang câu chuyện của hai mẹ con.

Giang Ly tỏ vẻ khó chịu, trừng mắt nhìn ông.

Giang phu nhân đứng dậy, giọng hào sảng: “Ăn cơm trước đã, giữ gìn sức khỏe, chẳng có gì có thể đánh bại được những nữ chiến binh trong nhà mình.”

Giang Ly cảm thấy như được tiếp thêm sức mạnh nhờ tinh thần lạc quan của mẹ.

Sau bữa cơm, Giang Ly tiễn mẹ ra về.

Biết quản gia Lý vẫn đứng sau lưng, cô cất tiếng: “Quản gia Lý, tay ông càng ngày càng dài rồi đẩy.

“Nhị tiểu thư, tôi không hiểu ý cô.”

Giang Ly cười nhạt: “Ông hiểu rất rõ mà. Ông lấy trộm giấy tờ của tôi, cố ý cắt ngang cuộc trò chuyện của tôi và mẹ. Đó là hành động của một quản gia nên làm sao?"

“Nhị tiểu thư, cô hiểu lầm rồi.”

“Không lâu nữa thắc chủ nhân của ông sẽ gọi ông về thôi. Nên tôi tạm chưa tính sổ với ông, nhưng nếu còn dám can thiệp vào cuộc sống của tôi, thì ông lập tức cút ngay!”

Nói xong, cô ném cho ông ta một ánh mắt khinh bỉ rồi quay trở về tầng hai.

Về lại phòng ngủ chính, Giang Ly gọi cho Giang Thần để hỏi thăm tình hình công ty. Biết rằng mọi thứ vẫn ổn, cô cảm thấy yên tâm phần nào.

Đàn ông thì có thể không cần, nhưng sự nghiệp thì không thể thiếu.

Cô cố tình giữ Giang Thần tập trung ở công ty.

Giờ đây, Lưu Nhã Kỳ và Trạm Lục Hành đang đắm chìm trong tình yêu. Nếu Giang Thần nhìn thấy, chẳng biết cậu ấy sẽ phản ứng ra sao. Giang Thần tính cách cố chấp, lại nặng tình, nên cô không dám mạo hiểm.

Điện thoại bỗng reo vang, Giang Ly nhanh chóng bật máy.

“Alo, Tiểu Tiểu”

“Xin lỗi cậu nhé Giang Giang, hôm nay cậu xuất viện, mình bận quá nên không đến đón được.

“Cậu ở lại bệnh viện với mình suốt thời gian qua, mình phải cảm ơn cậu mới đúng.”

Tiểu Tiểu cười khẽ: “Nếu cậu cảm thấy khỏe hơn rồi thì đến nhà mình chơi nhé. Con chó của nhà mình vừa sinh một đàn cún đáng yêu lắm luôn.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.