Nhưng cô không còn sức lực, cơn say lại kéo đến, khiến cô tiếp tục thiếp đi.
Trong giấc mơ, Giang Ly cảm giác như mình biến thành một đám mây, được ánh mặt trời chiều rọi. Ấm áp, dịu dàng, thoải mái đến nỗi cô không muốn rời xa cảm giác ấy.
Khi cơ thể cô chìm trong vòng tay ai đó, cô không chịu buông bỏ sự ấm áp này, nhõng nhẽo níu kéo:
"Đừng đi, để tôi ôm thêm một chút nữa."
Cô cứ thế nép sát, toàn bộ cơ thể như dính chặt vào người đối diện.
Cô cảm nhận được một bàn tay lớn, nhẹ nhàng vuốt ve mình.
Giang Ly mở mắt ra. Trong màn sương mờ ảo, cô cố gắng nhận diện. Một gương mặt quen thuộc dần hiện lên - chẳng phải Trạm Lục Hành sao?
Cô nhíu mày không hài lòng, bực bội nghĩ:
Tại sao trong giấc mơ cũng phải nhìn thấy anh ta?
Trong cơn tức giận, cô đưa tay đánh loạn xạ, miệng yếu ớt lẩm bẩm:
"Biến đi, biến đi."
"Vậy tôi đi đây."
Giang Ly khựng lại. Những gai góc trong lòng phút chốc tan biến. Cô òa lên khóc, mực nức ôm chặt lấy anh:
"Đừng đi, tôi xin anh, đừng đi, được không?"
Anh đưa tay lau mắt cho cô. Gương mặt cô cọ nhẹ vào lòng bàn tay anh, ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ.
Cô hôn lên tay anh, ngước nhìn gương mặt mơ hồ của anh.
"Giấc mơ luôn thế này mà," cô nghĩ, "luôn không nhìn rõ mặt người."
Nhưng trong mơ, Giang Ly không kìm được. Cô chủ động hơn, giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-bat-mong-ly-khai/3740300/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.