🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đúng lúc đó, điện thoại của anh reo lên. Là anh trai gọi tới.

"Anh vừa xem tin tức, công ty của Giang Ly xảy ra bạo loạn. Em có định qua đó không?"

Cả người Trạm Lục Hành chợt căng thẳng, cúp máy ngay và lao ra khỏi phòng.

Kỳ Chính lập tức chạy theo.

**

Khi họ đến dưới tòa nhà công ty, cảnh sát đã giăng dây vàng, ngăn không cho bất kỳ ai vào, chỉ cho phép người từ bên trong ra.

“Bây giờ phải làm sao đây?!" Kỳ Chính lo lắng nói.

"Kỳ Chính!"

Kỳ Chính ngẩng lên, thấy Giang Thần và Bạch Tiểu Tiểu đang tiến tới.

Có lẽ họ cũng đã thấy tin tức và vội và chạy tới

“Các cậu ở đây đợi, đừng có chạy lung tung"

Bạch Mộc Trạch dặn dò kỹ càng.

"Nghe rõ chưa.Tôi sẽ vào trong cứu Giang Ly?"

Ban đầu, Giang Thần và Kỳ Chính còn định lên chuồn đi, nhưng nghe Bạch Mộc Trạch nói như thế, không ai dám động đậy.

Bên này còn đang nói chuyện thì bên kia Trạm Lục Hành đã kéo dây cảnh báo lên và xông vào bên trong.

Cảnh sát chưa kịp ngăn lại thì người đã biến mất rồi.

Trạm Lục Hành biết phòng làm việc của Giang Ly nằm ở tầng nào. Khi anh chạy tới nơi, cả tầng đã trống trơn, yên tình đến đảng sợ.

Anh định cọi điện cho cô, nhưng nghĩ tới sáng nay bị có chặn số, trong lòng lại bừng lên cơn giận dữ.

Lúc này, tiếng bước chân vang lên từ phía sau. Trạm Lục Hành quay đầu lại, hóa ra là Bạch Mộc Trạch.

Bạch Mộc Trạch mở lời: “Tôi vừa hỏi cảnh sát, trước khi xảy ra bạo loạn, Giang Ly đã tự trốn đi và đến giờ vẫn chưa thấy xuất hiện. Cảnh sát cũng đang tìm cô ấy.”

Trạm Lục Hành thở dài lạnh lùng: “Cô ta chắc sợ quá, trốn đâu đó không dám ló mặt ra."

“Giang Ly rất kiên Cường, không yếu đuổi đến thế."

Trạm Lục Hành nhướng mày: “Cậu hiểu rõ cô ấy đến thế à?"



"Rõ hơn anh nhiều.” Nói xong, Bạch Mộc Trạch quay lưng, không thèm để ý đến anh ta nữa, rồi bắt đầu lục soát khắp khu văn phòng để tìm kiếm dấu vết của Giang Ly.

Tìm khắp tầng này xong, Bạch Mộc Trạch chuyển sang tầng dưới và bước vào phòng của Minh Quần. Anh cảm thấy rất kỳ lạ.

Tất cả các phòng khác đều bị lục tùng, nhưng riêng phòng này lại rất gọn gàng.

Bạch Mộc Trạch cẩn thận tìm kiếm và cuối cùng phát hiện Giang Ly đang ngủ say trong chiếc tủ nhỏ bên dưới bàn làm việc.

Anh thở phào nhẹ nhõm, lay nhẹ Giang Ly, "Giang Ly, dậy đi."

Giang Ly mở mắt, dụi dụi dài trên môi.

“Hả? Bây giờ mấy giờ rồi?" Cô ngơ ngác hỏi.

“Ra ngoài nhanh lên"

"Ay ya." Giang Ly loạng choạng bỏ ra khỏi tủ.

Khi nhận ra tình thể nguy hiểm, dưới sự che chở của các nhân viên, cô đã kịp thời chạy thoát. Nhưng mọi lồi ra đều bị đám nhân viên kích động phong tỏa.

Cô suy nghĩ một lúc, và chỉ có phòng của Minh Quần là nơi an toàn nhất. Cô chắc chắn rằng việc rồi loạn này có sự can thiệp của anh ta.

“Anh Mộc Trạch, sao anh lại tới đây?"

Nhìn nụ cười ngây thơ và vẻ mặt ngọt ngào của cô, ai có thể nghĩ rằng cô vừa trải qua một cuộc bạo loạn và đang đứng trên bờ vực nguy hiểm.

“Tôi thấy tin tức nên vội vàng tới đây." Bạch Mộc Trạch đầy lo lắng nhìn cô.

“Lên tin tức rồi sao?! Điều này không tốt cho công ty chút nào."

Giang Ly lục tìm điện thoại, nhưng phát hiện điện thoại của mình đã mất.

"Giang Ly!"

Giọng hét đầy cấp bách của Trạm Lục Hành vang lên, khiến Giang Ly giặt bằn mình.

Cô quay người lại, chỉ thấy Trạm Lục Hành sải bước nhanh tới trước mặt, anh nằm chặt cánh tay cô, chăm chú nhìn từ đầu đến chân. "Em không sao chứ!"

"Em không sao."

Trạm Lục Hành nhíu mày, “Em đúng là giỏi thật đấy, có thể bị chính nhân viên của mình bắt giữ.”

“Ai bắt giữ em? Không có ai cả.” Giang Ly không vui vì sự mỉa mai của anh.

"Giang Ly, lưng em đang chảy máu kia."



Bạch Mộc Trạch căng thẳng nhìn vào vết thương trên lưng cô.

"Hà?" Giang Ly quay đầu nhìn, chẳng trách lưng cô cứ thấy ngứa rát.

“Em bị đánh à?” Trạm Lục Hành vội vàng xoay cô lại, nhìn thấy một vết cắt dài, áo bị rách và máu đang rì ra.

Bạch Mộc Trạch lên tiếng. "Có lẽ là bị thứ gì đó làm xước."

Giang Ly chợt hiểu ra, “Chắc là chiếc đinh nhọn trong cái tù mà em trốn. Vừa chun vào đã thấy nhói đau ở lưng, nhưng lúc đỏ tỉnh hình quá hỗn loạn, em không để ý."

“Trạm tổng, làm phiền anh gọi điện cho mẹ em báo bình an giúp em với. Điện thoại em mất rồi"

Trạm Lục Hành liếc nhìn Giang Ly, hừ lạnh một tiếng rồi lấy điện thoại ra gọi

“Đi thôi.” Bạch Mộc Trạch đứng chắn bên cạnh Giang Ly, hoàn toàn không đếm xỉa đến Trạm Lục Hành.

Giang Ly bước đi vài bước thì chân bỗng mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống.

“Em có sao không?" Bạch Mộc Trạch vội vàng đỡ lấy cô.

“Chân em hơi tê, chắc do ngồi co ro quá lâu"

Trạm Lục Hành lách qua Bạch Mộc Trạch, trực tiếp bẻ Giang Ly lên.

Giang Ly giật mình hét khế, theo phản xạ đưa tay ôm lấy cổ anh.

Trạm Lục Hành biết rõ Bạch Mộc Trạch đang khó chịu, cố tình nói lớn:

“Ôm chặt vào, kèo rơi xuống đấy."

Giang Ly biết anh đang cố ý chọc tức Mộc Trạch, đúng là đã lớn tuổi rồi mà còn trẻ con như vậy.

Trạm Lục Hành bể Giang Ly rời khỏi tòa nhà, Giang Thần và Kỳ Chính vội và chạy đến.

“Chị, chị có sao không?" Kỳ Chính tròn mất lo lắng hỏi.

Giang Ly cười: "Chị không sao."

“Chị, sao trông chị tàn tạ thế này?" Giang Thần mùi khụt khịt, mắt đỏ hoe như sắp khóc.

"Đứng kho'c, có gì mà khóc."

"Em lo cho chị, vậy mà chị còn mắng em." Giang Thần càng thêm tủi thân.

“Thôi được rồi, đừng khóc nữa. Em về nhà trước đi, mẹ chắc cũng đã về đến nơi rồi. Chị đi bệnh viên tiêm xong sẽ về"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.