Anh Mộc Trạch là một người rất dịu dàng, ít nói, luôn toát lên vẻ điềm đạm và chín chắn đặc trưng của một học bá.
Hồi tưởng lại kiếp trước, những ngày tháng ở bên Tiểu Tiểu và anh Mộc Trạch có lẽ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của Giang Ly.
“Anh Mộc Trạch.” Giang Ly khẽ gọi.
Bạch Mộc Trạch ngẩng lên nhìn cô một cái, rồi bước tới kiểm tra vết thương.
“Hôm qua em bị trẹo chân mà không xử lý gì sao?” Bạch Mộc Trạch hỏi.
“Không ạ.”
“Giang Giang ở một mình, anh còn lạ gì đâu.”
“Ở một mình đâu có nghĩa là cô ấy ngốc đến mức không biết bôi thuốc chứ?” Gương mặt Bạch Mộc Trạch thoáng vẻ không vui.
Hả? Anh ấy đang giận sao? Sao nói chuyện có vẻ gắt thế này?
“Em có thể tự đi được không?” Bạch Mộc Trạch hỏi tiếp.
“Nếu đi được thì em đã không gọi anh đến rồi!” Tiểu Tiểu nhanh nhảu đáp thay.
Bạch Mộc Trạch gõ nhẹ lên trán cô em gái, “Em lắm lời quá đấy.”
Tiểu Tiểu ôm đầu xuýt xoa. Nhìn hai anh em đùa giỡn, Giang Ly cũng cảm thấy tâm trạng vui lên đôi chút.
“Em không đi được.”
Bạch Mộc Trạch suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh sẽ bế em xuống.”
“Ôi trời, bế kiểu công chúa, lãng mạn quá đi!” Tiểu Tiểu reo lên, mắt sáng lấp lánh.
Bạch Mộc Trạch liếc cô một cái, không buồn đáp lời, cúi người bế Giang Ly lên.
Giang Ly đỏ mặt, vòng tay qua cổ anh. Cảm giác cơ thể bỗng chốc nhẹ bẫng làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-bat-mong-ly-khai/3726068/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.