“Vừa mới ăn xong mà chị!” Giang Thần bất mãn, chẳng hiểu gì.
“Mới có 1 giờ thôi, để bọn nó ở chơi thêm một lát.” Mẹ Giang cũng muốn các con ở lại lâu hơn.
“Đúng đấy, vừa hay bốn người, chơi một ván mạt chược đi. Em có vốn đây!” Giang Thần cầm phong bao lì xì, huơ huơ đầy đắc ý.
Chơi mạt chược thì biết bao giờ xong!
Giang Ly lập tức sa sầm mặt, nghiêm nghị mắng: “Về mà học hành đi! Thi cấp đã qua chưa? Bài tập làm xong chưa? Suốt ngày chỉ biết chơi!”
“Chị đại học còn chưa học hết, lấy tư cách gì nói em!”
Giang Thần đã 20 tuổi, bị chị gái mắng trước mặt bạn gái, cảm thấy mất hết thể diện, liền nổi đóa, nói năng chẳng kiêng nể.
“Cậu!”
Giang Ly nghẹn lại, nước mắt rơi lã chã.
“Mày!” Mẹ Giang vỗ mạnh vào vai con trai. “Sao lại nói những lời khiến chị con đau lòng như vậy!”
“Chị ấy nói con trước mà.” Giang Thần cứng miệng cãi, nhưng trong lòng đã bắt đầu hối hận vì lỡ lời.
Mẹ Giang nhẹ giọng: “Lớn tướng rồi, còn hơn thua với chị. Hai đứa quay lại trường đi.”
“Đi thôi, Giang Thần.” Lưu Nhã Kỳ khẽ kéo áo anh, giọng nói lúng túng.
Giang Thần đứng chần chừ một lát, cuối cùng cầm lấy túi của mình, quay lưng chuẩn bị rời đi.
“Giang Thần,” Giang Ly bất ngờ gọi anh lại. Giọng cô run run, “Đừng giận chị, chị chỉ muốn tốt cho em.”
Sự mềm yếu của chị gái làm cơn giận còn sót lại của Giang Thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-bat-mong-ly-khai/3726062/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.