Hoàng Hậu nhìn Cung Triệt trầm ngâm suy nghĩ mà sắc mặt thống khổ, than nhẹ.
"Là Lưu gia vô dụng.... Hiện giờ con cháu trong gia tộc, cao nhất cũng chỉ là hàng Tiến sĩ. Phụ thân chết đã làm cho Lưu gia bị đả kích quá lớn. Cho dù tính ra việc con tu xong kênh đào này có thể đem lại cho Lưu gia tài nguyên cuồn cuộn, danh vọng ngập trời, cũng chỉ là việc sau này, còn Cung Dĩ Mạt.... Nàng sẽ chờ con sao?"
Từng câu từng chữ phân tích triệt để, thấm thía, làm Cung Triệt toàn thân rét lạnh.... Thân mình hắn khẽ chao đảo, suýt nữa thì không đứng nổi....
Vì sao lại là cục diện như thế này? Vì sao mà tất cả đều cản trở hắn? Rõ ràng.... Hắn chỉ muốn có một mình Cung Dĩ Mạt mà thôi.....
Hắn nhắm mắt lại, biểu tình bi ai tuyệt vọng làm Hoàng Hậu trong lòng đau xót, nhưng mà, bà tuyệt đối không thể mềm lòng, cho nên, Hoàng Hậu bưng chén trà nhấp một ngụm, thấp giọng nói.
"Cung Dĩ Mạt...sắp mười bốn tuổi rồi phải không?"
"Mẫu hậu!"
Cung Triệt gắt gao nắm chặt tay! Hắn đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt ngập tràn tơ máu, vẻ điên cuống làm người ta sợ hãi!
"Nhất định phải làm như vậy sao? Tuyển phi ngay trước mắt của Mạt Nhi?! Ta không làm được.... Ta thật sự không làm được....."
Mỗi câu mỗi chữ, đều là căng hàm cắn răng mà rít ra! Hoàng Hậu nhìn hắn suy nghĩ sâu xa, đột nhiên, bà nhận ra được điều gì, che miệng mà cười.
"Nhi tử ngốc của ta... Cung Dĩ Mạt... nàng chưa biết tình cảm của con phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-ba-sung-nhat-chinh-vuong-qua-manh-me/4085203/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.