Cung Dĩ Mạt lấy một cái ghế dựa ngồi xuống trước mặt hắn, một đường đánh tới nơi này, nàng cũng hơi cảm thấy mệt mỏi, nhìn người trước mắt đang bình thản uống rượu, nàng cũng lấy ra một vò rượu khác, cùng uống với hắn.
Suốt thời gian ấy, Tư Vô Nhan khi khóc khi cười, khi thì biểu tình điên cuồng tàn nhẫn, lúc lại thờ ơ, lạnh lùng như băng. Cung Dĩ Mạt vẫn bình thản ung dung nhìn hắn phát tiết, mà hắn, câu đầu tiên mở miệng nói với nàng chính là:
" Ngươi cảm thấy rất khinh thường ta đúng không? " Hắn trào phúng cười. "Bởi vì ta là một con rối, không, phải là một nam sủng, bị chủ nhân chơi chán rồi vứt bỏ!"
Cung Dĩ Mạt chỉ hơi hơi mỉm cười, sau đó mới lắc đầu.
Hắn lại nói. "Ngươi cảm thấy bản thân mình vô cùng ghê gớm, đúng không? Một nữ nhân, lại là Phi Long Đại Tướng quân của Đại Dục! Thiết kỵ tung hoàng tứ quốc! Danh vọng vang xa bốn bể! Ngươi nhất định cảm thấy mình thật lợi hại đi!"
Cung Dĩ Mạt lặng lẽ uống một ngụm rượu, chậm rãi nói: "Nếu ta nói cho ngươi biết, ta chỉ muốn ở nhà chăm tướng công, sinh hài tử, ngươi có tin không?"
Lời nàng nói làm Tư Vô Nhan khẽ ngẩn người, ngay sau đó cười to! Hắn dường như đã uống say, sau khi cười cho đã, âm khí trầm trầm liền triệt tiêu hết, thế nhưng lại rất có hứng thú cùng nàng nói chuyện.
Hắn giống như chưa từng thổ lộ tâm tình cùng bất cứ ai, chỉ duy nhất lần này, lại là lần cuối trước khi chết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-ba-sung-nhat-chinh-vuong-qua-manh-me/4085187/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.