Bình nguyên Hoang Chướng.
Cung Quyết lặng lẽ quan sát đám tử sĩ Lâu Diệp đang tuần tra tìm kiếm ở phía xa xa, còn bản thân mình núp ở phía sau tảng đá lớn, mặt không biểu tình xé một miếng thịt tươi sống bỏ vào miệng.
Mấy ngày trước, hắn dùng mười mấy thi thể người làm mồi dụ, săn gϊếŧ một con sói lạc đàn, thịt sói sống thật sự rất khó ăn, nhưng hắn vẫn thản nhiên cắn nuốt từng miếng một, giống như không hề cảm nhận được mùi vị tanh tưởi kia.
Trong khoảng thời gian này, hắn tìm thấy không ít thi thể, có người Đại Dục, cũng có người Lâu Diệp, xem ra, tất cả mọi người đều đang tìm kiếm hắn. Nhưng người Đại Dục muốn tiến vào nơi này, nhất định phải phá vòng vây trùng trùng điệp điệp của quân đội Lâu Diệp, cho nên, người Đại Dục còn sống để có mặt ở đây, chỉ sợ đến giờ vẫn chưa xuất hiện.
Cung Quyết nhìn trời, hình như lại sắp có tuyết rơi. Mỗi lần tuyết đến, chướng khí trong bình nguyên Hoang Chướng sẽ biến mất, cũng chính là thời cơ để Lâu Diệp tiến vào săn lùng hắn.
Mà Cung Quyết, sở dĩ có thể thoát khỏi ảnh hưởng của chướng khí, chính là nhờ lúc hắn vừa tiến vào đây, đã từng bị trúng chướng khí mà sinh ra ảo giác, cho đến khi hắn đột nhiên thanh tỉnh, liền phát hiện ra bản thân đang nằm giữa một bụi hoa kỳ quái màu vàng. Loại hoa màu vàng kỳ quái đó, chính là giải dược!
Những tưởng trong tay đã nắm được ưu thế sống sót, thế nhưng, chỉ vài ngày sau, tuyết rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-ba-sung-nhat-chinh-vuong-qua-manh-me/4085171/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.