Chương trước
Chương sau
"Muốn ăn, thì tới nhóm lửa!"Mạnh Dạo không quay đầu nhưng cũng đoán được động tĩnh phía sau là ai gây ra.

Kỳ Văn Diệp theo bản năng rụt đầu lại, trốn ra sau, một lúc sau mới phát hiện là đang nói mình, mới ló đầu ra.

Hai mắt trừng lớn, nổi giận đùng đùng kêu la: "Ai muốn ăn? Cơm của chị làm, cho chó cũng không thèm!"Cậu vừa dứt lời, con Hổ Tử là chó nhà bọn họ liền sủa gâu gâu chạy tới, lè lưỡi ra, vui sướng mà quẫy đuôi.

Mạnh Dao thấy con chó lớn liền bị dọa nhảy dựng, dùng đũa gắp một miếng khoai tây ném qua nó.

Hổ Tử lập tức ngồi dậy, mở miệng ra nuốt vào, ăn xong còn vui sướng vẫy đuôi.

Mạnh Dao nhếch miệng cười, hỏi lại câu thề sắt son của Kỳ Văn Diệp: "Chó cũng không thèm ăn?"Kỳ Văn Diệp: "!.

"Mặt bị vỗ bôm bốp.

"Hổ Tử!"Kỳ Văn Diệp cảm thấy mặt mũi mình bị ném đi, túm lấy vòng cổ của Hổ Tử, kéo trở về, kết quả là bị nó kéo ngược lại vào nhà bếp.

Khoai tây xào sợi rất nhanh liền chín, Mạnh Dao đem xào vừa vặn liền múc ra, hơn phân nửa bỏ trong tô, còn lại thì bỏ vào dĩa.

Càng đến gần, mùi thơm càng rõ, Kỳ Văn Diệp không nhịn được, liền ngửi ngửi vài lần.

Mùi vị này, cũng quá là thơm đi?Tiến vào nhà bếp, Hổ Tử liền ngồi xổm xuống bên canh, le lưỡi ra, hai mắt trong ngông nhìn kệ bếp.

"Thêm củi vào!"Mạnh Dao tráng nồi, thuận tiện phân phó.

Đang trộm hít hà, Kỳ Văn Diệp trợn tròn mắt, nhưng vẫn như cũ kháng cự, "Chị tự mà thêm, dù sao tôi cũng không ăn!""Được thôi, không ăn thì thôi!"Mạnh Dao khom lưng thêm củi vào bếp.

Cháo muốn ngon phải nấu cho nhừ.

Bột bánh bao mấy ngày trước mẹ chồng đã ủ men, có lẽ để một thời gian dài, nên bột bị cứng không thể gói được khoai tây.

Mạnh Dao nghĩ nghĩ, đem kéo ra vườn cắt mấy cây hành lá.

Thời điểm trở về, thấy Kỳ Văn Diệp cùng Hổ Tử đang ngồi xổm bên kệ bếp đang hít hà, nếu nhìn kỹ thấy một người một chó còn đang lén nuốt nước miếng.

Mạnh Dao bật cười, ho khan một tiếng.

Muốn ăn mà không được, Kỳ Văn Diệp nháy mắt hoàn hồn, làm bộ ưỡn ngực ngẩng đầu, bộ dạng khinh thường, giống như người vừa rồi nuốt nước miếng không phải là cậu.

Mạnh Dao múc gáo nước rửa hành lá, một bên nhắc nhở: "Mau đẩy củi vào, coi chừng tắt!"Kỳ Văn Diệp lúc này mới phát hiện lửa muốn tắt, theo phản xạ mà nhanh chóng đem củi đẩy vào bếp.

Lửa sắp tàn nhanh chóng bùng lên.

Chờ làm xong hết, Kỳ Văn Diệp mới phản ứng lại chính mình đang làm cái gì.

Sắc mặt cậu cứng đờ, tay không thu kịp lại bị đơ giữa không trung, muốn duỗi cũng không được.

Xong rồi!Mình thật sự ném mặt mình đi rồi!Mình như thế nào mà nghe lời bà béo chết tiệt?Thật không thể tin được!Nhưng chị ta nói không ăn mình liền không ăn a?Kỳ Văn Diệp suy nghĩ cẩn thận, lại bỏ thêm ít củi vào bếp lò.

Ngay sau đó, để làm cho mình giống như không nghe lời Mạnh Dao mà cậu hừ lạnh nói: "Trong nhà này hết thấy đều là của chúng tôi, tôi muốn ăn thế nào liền ăn, muốn thêm lửa liền thêm lửa, chị quản được sao?"Mạnh Dao chỉ cần cậu ngoan ngoan là được không cùng cậu đấu võ mồm.

Đem hành rửa sạch sẽ cắt nát, bỏ vào trong chén muối cùng một chút dầu mè.

Đem bột bánh bị khô ngâm nước một lát cho mềm, rồi phi hành đã cắt sau đó trộn với bột bánh rồi chiên lên.

Trong bếp có hai cái cái bếp, một cái để nấu cháo, một cái để xào đồ ăn và chiên bánh.

Hai bánh cuốn vuông vức liền ra đời, bánh bột chiên rắc hành lá hai mặt đều ướm vàng, liền xuất hiện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.