Mạnh Dao đem số bột đã ngâm đi chiên hết lên.
Lửa già, chiên hai mặt bánh đều vàng giòn.
Mạnh Dao rất vừa lòng, cô cầm lấy một cái bánh đưa cho Kỳ Văn Diệp đang nhóm lửa làm phần thưởng, "Nếm thử xem!"Kỳ Văn Diệp sớm đã thèm không chịu nổi, vừa rồi còn định nói Mạnh Dao lãng phí quá nhiều dầu, nhưng bụng lại bị mùi thơm câu dẫn kêu ục ục, bụng kêu khiến cậu đỏ mặt, không còn mặt mũi mà nói Mạnh Dao.
Nãy giờ cứ nghẹn trong lòng, cậu không phục đâu!Mạnh Dao đem bánh đã chiên đưa cho cậu, cậu không nói, trực tiếp cầm lấy.
Động tác tràn ngập tức giận, nghiêng mắt nhìn Mạnh Dao, giống như đang nói: Tôi cứ đoạt, chị giỏi thì đánh tôi a!Mạnh Dao tính tình tốt không cùng cậu so đo, mở nắp nồi cháo lên.
Cháo vốn đã thơm, mở nắp nồi một cái, lại càng câu người hơn nữa.
Mạnh Dao ngửi ngửi, mặt liền mang theo ý cười.
Gạo này thật thơm.
Kỳ Văn Diệp giống như mấy đứa trẻ ăn vụng, cậu nhồm nhoàn ăn bánh bột chiên, một ngụm tiếp một ngụm.
Từ miếng đầu tiên, cậu đã không dừng lại được.
Ngon, bánh này quá thơm!Ai có thể cho cậu biết, vì sao bánh bỏ thêm hành liền ăn ngon như vậy?Hổ Tử ngồi bên cạnh không ngừng vẫy đuổi, ánh mắt khẩn cầu có được một miếng bánh.
Kỳ Văn Diệp mềm lòng, xé một miếng cho Hổ Tử.
Mạnh Dao cũng đói bụng, đầu tiên múc một chén nước lạnh, sau đó cũng cầm một cái bánh lên ăn.
Tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-90-vo-beo-cua-nhan-vat-phan-dien-muon-xoay-nguoi/2860590/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.