"Mẹ, theo con thấy, chỉ cần chú hai đúng ngày gửi tiền về, đồng nghĩa với việc chú ấy không có việc gì, mẹ cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa...."
"Khụ!"Kỳ Minh An ho nhẹ một tiếng, đánh gãy lời không xuôi tai của vợ mình, lại vội vàng bưng chén lên đưa cho Ngô Ái Trân, để lập kín miệng.
"Vợ, em ăn nhiều một chút đi, ăn nhiều một chút."
Mặc dù Kỳ Minh An tận lực cứu chữa, nhưng Lưu Thúy Hoa vẫn nhìn chọc chọc Ngô Ái Trân.
"Chị ngoài trừ ăn còn có thể làm gì?"Ngô Ái Trân thấy mẹ chồng sinh khí, lập tức đổ hết cháo vào miệng rồi đứng trên mặt đất cười nịnh nọt, lấy lòng: "Là là là, mẹ nói rất đúng."
Ngô ái Trân trước mặt người khác giống như gà trống chiến, nửa điểm cũng không thua, nhưng ở trước mặt mẹ chồng, một chút tính tình cũng bay đi bằng sạch, mẹ chồng nói cái gì chính là cái ấy.
Bất quá lời này, cũng thật không dễ nghe.
Lưu Thúy Hoa thấy bộ dạng không hề để ý của Ngô Ái Trân, chỉ muốn lấy búa gõ đầu con dâu cả của mình, bà giơ chiếc đũa lên, Kỳ Minh An sợ tới mức che chở cho Ngô Ái Trân."
"Mẹ, nếu mẹ không yên tâm, hay để con ngồi xe lên xem thằng hai.
"Lưu Thúy Hoa trừng mắt nhìn thằng con cả.
"Xem cái gì mà xem? Không cần, nó muốn về hay không kệ nó.
""Nãy giờ đã ăn bao lâu rồi, còn chưa xong? Không nhanh xuống đồng làm việc a!""Ai, mẹ, chúng con đi liền đây!"Món xào đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-90-vo-beo-cua-nhan-vat-phan-dien-muon-xoay-nguoi/2860575/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.