Mạnh Dao đã nhìn ra, kỳ thực mẹ chồng của cô là miệng dao găm tâm đậu hủ.
Thấy Lưu Thúy Hoa đang thu dọn chén đũa, cô vội ngồi xuống hỗ trợ.
"Ai, con đi về nha mẹ."
Nhưng nghĩ đến bà phải ở ngoài nắng làm việc, cô ở nhà hưởng phúc, lại có chút chột dạ.
Lại mở miệng hỏi: "Mẹ, việc ngoài ruộng...."
"Như thế nào? Con cũng muốn ở lại làm ruộng?"Gương mặt tròn trịa của Mạnh Dao cứng lại, rồi lần nữa lộ ra biểu cảm đáng thương, "Mẹ, con chỉ sợ...."
Chỉ sợ không được!Cô đội mũ rơm, đứng dưới bóng râm mà vẫn luôn đổ mồ hôi, nếu trực tiếp ra nắng làm ruộng, chỉ sợ có trực tiếp ngất xỉu vì nóng đi?"Làm không được còn nói cái rắm?"Lưu Thúy Hoa mắng một câu, liền gập người đứng dậy, ai ngờ bị trật eo, không thể đứng thắng lên được.
"Ai da, ai da...."
Lưu Thúy Hoa kêu đau, tay thì dùng sức đấm đấm thắt lưng.
Mạnh Dao thấy tình hình không đúng, vội vàng ném đồ trên tay xuống, đến phía sau lưng mẹ chồng, giúp bà đấm lưng.
Đấm vài cái, rốt cuộc Lưu Thúy Hoa cũng có thể đứng thẳng, Mạnh Dao vội vàng đỡ bà đứng lên.
"Mẹ không sao chứ?"Lưu Thúy Hoa cong người, đỡ eo, rõ ràng không thoải mái, nhưng vẫn lắc đầu, "Không có việc gì, chỉ là trật eo mà thôi!""Mẹ có phải hay bị vậy lắm đúng không? Chúng ta tới bệnh viện nhìn thử đi?"Mạnh Dao nghi ngờ Lưu Thúy Hoa làm việc nặng bị thoái hóa thắt lưng.
Lưu Thúy Hoa có lẽ ngại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-90-vo-beo-cua-nhan-vat-phan-dien-muon-xoay-nguoi/2860573/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.