Trên thực tế, trước đây, tiền mà Kỳ Bác Ngạn trở về, đều vào túi Mạnh Dao, bằng không một người ở nhà như cô, không làm thì sao có tiền mua váy đẹp để bận?
Nghĩ đến những cái váy mốc meo ở đáy hòm, toàn váy là váy, Mạnh Dao lập tức đem tiền đưa cho Lưu Thúy Hoa.
"Mẹ, mẹ cầm đi, anh ấy gửi về, nhất định là gửi cho mẹ!"
"Cho con thì con giữ đi, còn nói nhiều lời?"
Lưu Thúy Hoa hiếm khi nói chuyện dễ nghe, làm cho Mạnh Dao cảm động đến rối tinh rối mù.
Nhưng Mạnh Dao vẫn không cầm tiền này được a!
Trước đây, mỗi lần trùm cuối gửi tiền về đều bị Mạnh Dao lấy đi mua đồ ăn ngon, quần áo đẹp, mẹ chồng vẫn luôn biết, như thế nào còn thản nhiên đưa tiền cho cô?
"Mẹ, tiền này...."
"Chẳng lẽ là tiền giả?"
Mạnh Dao vội vàng lắc đầu, suýt chút nữa thì cổ cũng văng ra, "Sao có thể a, chỉ là con còn nhỏ, nhiều tiền như vậy, con giữ không yên tâm!"
"Sao trước kia không thấy con không yên tâm, hiện tại sao dong dài như vậy/"
Lưu Thúy Hoa không nhìn được nữa, mặt nhăn lại, "Hay ít tiền nên con chướng mắt?"
Mạnh Dao vội ngây ngô lắc đầu cười cười, "Sao có thể, vậy chỗ tiền này con giữ!"
Cùng lúc thì sau này ly hôn, cô trả lại là được.
Lưu Thúy Hoa lúc này mới vừa lòng, cầm bánh bao lúc nãy đặt lên bàn ăn tiếp.
Một bên ăn, một bên khen, "Bánh bao này thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-90-vo-beo-cua-nhan-vat-phan-dien-muon-xoay-nguoi/2860548/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.