Lưu Thúy Hoa mặt mày nhăn lại, trong thôn truyền ra những tin đồn nhảm nhí, chính là Kỳ Bác Ngạn cùng với Kiều Tịch Ngôn.
Bác Ngạn cùng Kiều Tịch Ngôn có thể nói là cùng nhau lớn lên, may hai nhà không qua lại nhiều lắm, bằng không, tin đồn cũng không biết sẽ ồn ào đến đâu.
Mạnh Dao hiện tại nhắc đến nhà họ Kiều, không phải vì nghe mấy cái lời đồn vớ vẩn đó nên mới nảy sinh ý định mua bán đó chứ?
Lưu Thúy Hoa cảm thấy mình nghĩ đúng, vốn dĩ trong lòng có chút thả lỏng, nhưng càng lúc càng thấy không ổn: "Không được!"
Mạnh Dao ngây người, ngây ngốc nhìn Lưu Thúy Hoa, cho rằng chính mình nghe lầm.
"Mẹ cũng nói, Bác Ngạn trong lòng không có ai, con gái nhà họ Kiều thì sao, cho dù Bác Ngạn có thật sự thích cô ấy, anh ấy đã sớm hành động, còn chờ đến khi cô ấy lấy chồng sao?"
Khuôn mặt Mạnh Dao nhăn lại một đoàn.
Cô không nhắc đến ai lại nhắc đến Kiều Tịch Ngôn, điều này làm mẹ chồng cô lại nghĩ đến việc đồn trong thôn!
Bất quá, nếu cô nói Kỳ Bác Ngạn không có cảm giác với Kiều Tịch Ngôn, chắc chắn bà ấy sẽ không tin!
Hai người cùng nhau lớn lên, có thể gọi là thành mai trúc mã, sao có thể không có cảm giác?
Huống hồ trong sách cũng đã nói, Kiều Tịch Ngôn là bạch nguyệt quang trong lòng Kỳ Bác Ngạn.
Tuy trong sách không đúng lắm, giống như chuyện Kỳ Văn Diệp trộm tiền, chưa chắc là đúng.
Nhưng đối với chuyện này, Mạnh Dao tin tưởng, đây là sự thật.
"Cho nên a, đừng quan tâm mấy người đó thế nào, chúng ta chỉ cần sống tốt là được."
Thấy Mạnh Dao trông mong nhìn bà, rõ ràng là chưa từ bỏ ý định, Lưu Thúy Hoa không khỏi ân cần khuyên bảo một phen, "Đâu phải muốn buôn bán là buôn bán, phải nghĩ xem bán cái gì, có thiên phú hay không. Con đừng thấy người ta làm được thì cho rằng mình cũng làm được, kiếm tiền cũng không dễ dàng."
Mạnh Dao không nghĩ sự nghiệp kiếm tiền vĩ đại của mình chưa gì đã bị chết non, vẻ mặt khẩn cầu, "Mẹ, mẹ cho con thử một chút, nếu không được, con nhất định không làm nữa, được không mẹ?"
Lưu Thúy Hoa thấy mình nói nhiều như vậy nhưng vẫn không cản được Mạnh Dao, còn bị cô lôi kéo trở lại, "Con muốn làm gì thì làm, mẹ lười quản con!"
"Mẹ....."
Mạnh Dao làm nũng.
Đừng nhìn cô lớn lên béo ú, thật ra giọng nói cô rất mềm mại, đặc biệt là mỗi khi muốn làm nũng, âm thanh kia đều khiến người nghe đều tan chảy.
Lưu Thúy Hoa thấy tim mình mềm nhũn, "Như thế nào? Mặc kệ con rồi còn không muốn?"
Mạnh Dao thấy Lưu Thúy Hoa không tức giận, lúc này mới an tâm, toét miệng cười giống như một đứa ngốc.
"Con mới không muốn mẹ mặc kệ con, mẹ lúc nào cũng phải quản con, con ở chuyện buôn bán còn chưa có kinh nghiệm, còn muốn mẹ chỉ điểm vài chỗ đó!"
"Lười quản con!"
"Mẹ! mẹ, mẹ....."
Lưu Thúy Hoa bị Mạnh Dao làm nũng đến chút tức giận cũng không còn, cuối cùng bất đắc dĩ đồng ý.
Bà bên này vừa gật đầu đồng ý, bên kia giọng của Ngô Ái Trân liền vang lên.
"Mẹ, mẹ không thể hồ đồ, cái gì mà buôn bán? Con thấy là cô ta đang muốn gạt tiền nhà chúng ta, nói không chừng cô ta lấy được tiền nhà mình, quay lưng liền chạy! Mẹ, mẹ không được mắc mưu....A!"
"Miệng chó không phun được ngà voi, chị còn nói Dao Dao?"
Ngô Ái Trân đứng ngoài bếp dậm chân, "Mẹ, sao mẹ không nghe con? Con đều nói sự thật, mẹ ngẫm lại đi, cô ta vào nhà mình lâu như vậy, mẹ thấy cô ta làm việc gì chưa? Hiện tại nghĩ ra lý do này, không phải là muốn gạt tiền nhà mình sao?"
Hiện tại, eo của Lưu Thúy Hoa vẫn đau, chủ yếu là do ngồi xổm cả một ngày, vừa mệt lại vừa đau, bà liền ngồi trên ghế không động.
Bà không muốn đứng dậy để dạy dỗ Ngô Ái Trân, liền gân cổ kêu Kỳ Minh An.
"Minh An, Minh An, chết ở nào rồi? Lại đây dạy dỗ lại vợ mình, con xem vợ con hỗn với mẹ này!"
"Ai, ai, mẹ, con ở đây!"
m thanh của Kỳ Minh An cách đó không xa truyền tới, cũng không biết là giả ngu hay không nghe được, hỏi lại: "Đây là sao?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]