Lời của Mạnh Dao là chỉ ai, không cần nói cũng biết.
Kỳ Văn Diệp trộm nhìn Kỳ Bác Ngạn một cái, thấy anh không đi ra, cũng hớn hở giả ngu, "Em chính là đến giúp chị, chị hối hận cũng muộn rồi, em không ra! Em giúp chị nấu cơm, anh hai giúp chị nhóm lửa, cứ quyết định vậy đi!"
Kỳ Văn Diệp vén tay áo lên, hướng vào nhà bếp lấy gạo.
Mạnh Dao cắn răng, hung hăng chất vấn: "Anh hai em biết nhóm lửa sao?"
Mạnh Dao tuy biết anh lớn lên ở nông thôn, nhưng nhìn bộ dạng này, cô không nhịn được mà xem anh như công tử con nhà giàu.
Đơn giản nhìn tay anh mà xem, đây là bàn tay làm việc nặng sao?
Mà bên này, Kỳ Bác Ngạn nhìn nhà bếp sạch sẽ, nồi được rửa sạch, cửi lửa bày biện chỉnh tề, mày hơi nhíu lại vô thức giãn ra.
Trong bếp chỉ có một cái ghế đẩu nhỏ, bình thường Kỳ Văn Diệp ngồi rất tốt, nhưng hôm nay, vóc dáng Kỳ Bác Ngạn như vậy, ngồi ghế đẩu tự nhiên không thích hợp.
Kỳ Văn Diệp nhìn thấy, định đổi ghế lớn hơn cho Kỳ Bác Ngạn, nhưng anh đã ngồi xuống ổn định.
Kỳ Bác Ngạn đối với công việc ở đâu tự nhiên nhảy ra này, chỉ có thể nghẹn khuất ngồi trên ghế, rụt rè mà ưu nhã.
Cả người anh co lại, khuỷu tay đặt trên đầu gối, thấy lửa không lớn, mới khom lưng dùng bàn tay khô ráo thêm củi vào bếp lò.
Động tác tùy ý lộ ra cảm giác ưu nhã cùng tự phụ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-90-vo-beo-cua-nhan-vat-phan-dien-muon-xoay-nguoi/2860501/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.