Chương trước
Chương sau
Mạnh Dao lau tóc khô rồi buộc lại, nhưng tóc quá nhiều nên cô dùng thêm lần nữa.

Lấy tiền bỏ vào túithấy Kỳ Văn Diệp vẫn còn chưa ra, cô họ khan một tiếng, "Kỳ Văn Diệp!"

"Ai!"

Kỳ Văn Diệp vội vã ăn hết chén cháo, cầm chén bỏ vào chậu nước, "Chờ em rửa nồi!"

Mạnh Dao rất hài lòng ở điểm này, Kỳ Văn Diệp luôn tự giác dọn dẹp nhàmặc kệ trong sách có miêu tả cậu xấu tính đến đâu thì cô vẫn thấy cậu là một người hiếu thuận, hơn nữa còn biết làm việc nhà, đứa nhỏ thế này thì hư hỏng chỗ nào!

Cô nên hướng dẫn cậu cho tốt, không để cho cậu đi nhầm đường lạc lối.

Kiếm tiền thì có rất nhiều phương pháp, cướp bóc chính là biện pháp tệ hại nhất



Mạnh Dao áp xuống ý nghĩ trong đầu, lại hô một tiếng: "Muộn rồi, để đó đi chị về rửa cho, nhưng lần này thôi đó!"

"Nhanh lên!"

"Được được được, tới liền đây!".

Mạnh Dao thúc giục Kỳ Văn Diệp, cậu rửa tay rồi vắt cổ lên chân chạy ra ngoài, hoàn toàn không chú ý đến biểu tình của Kỳ Bác Ngạn.

"Em đi lấy cặp!"

Cặp của Kỳ Văn Diệp để trong phòng ngủ, ra đến cửa bếp cậu lập tức chạy về phòng.

Mạnh Dao thấy cậu chạy gấp quá, vội nói: "Chậm một chút, coi chừng té!"

"Đã biết!"

Thanh âm của đứa nhỏ kêu quát quát rất giống như pháo nổ ngày tết.

Mạnh Dao bất đắc dĩ mà lắc đầu, kết quả là đầu còn chưa lắc xong thì đối diện với tầm mắt của Kỳ Bác Ngạn đang đi về hướng này.



Mạnh Dao: "........"

Mặt cổ đại biến, vừa dịch dịch ra bên ngoài một xíu, Kỳ Bác Ngạn đạm mạc hỏi, "Em, đi chỗ nào?"

Mạnh Dao rất muốn giả điếc, nhưng cảm thấy hành vi này thật ngu ngốc, liền lười nhác mà trả lời: "Lên trấn"

Cùng lúc đó, Kỳ Văn Diệp nhanh nhẹn cổng cặp sách trên lưng chạy ra, Mạnh Dao lập tức nhấc chân bước đi.

Bước nhanh về phía cổng, còn lớn tiếng gọi Kỳ Văn Diệp để che dấu sự lúng túng, "Kỳ Văn Diệp, nhanh lên, em chậm quá đi!" "Tới! Tới!"

Kỳ Văn Diệp dốc hết sức chạy ra đến cổng lớn, lúc này mới nhớ ở nhà còn Kỳ Bác Ngạn, quay đầu nói: "Anh hai, em đi học, mẹ sẽ nhanh chóng về, anh ở nhà nha, ngàn vạn lần đừng đi mà không nói tiếng nào!"

Thiệt ra, Kỳ Văn Diệp không lo lắng Kỳ Bác Ngạn sẽ đi nhưng theo thói lại nhắc nhở. quen vẫn quay đầu

Nói xong, một cái vèo, liền không thấy thân anh.

Mạnh Dao so với cậu còn nhanh hơn, cô e sợ, mình chậm một chút sẽ bị ánh mắt của trùm cuối giết chết.

Cũng không biết thần kinh của trùm cuối bị làm sao, không không tự nhiên nhìn cô làm cái gì?

Kỳ Bác Ngạn nhìn bóng dáng của hai người biến mất, mày không nhịn được nhắn lại. Mà chờ đến khi Kỳ Bác Ngạn vào lại bếp, thấy một mớ hỗn độn, mày liền nhíu chặt đến mức kẹp chết một còn ruồi.

Thôn mà Kỳ gia đang ở cách trấn rất gần, cũng chỉ tầm 2 km, Kỳ Văn Diệp bình thường đi học đều là đi bộ, trước đây trong nhà có xe đạp nhưng hỏng rồi, không có cách nào khác chỉ có thể đi bộ

Có đôi khi cậu đi chậm, có đôi khi chạy chậm, hôm nào may mắn thì gặp được xe ngựa trong thôn hoặc ai đi xe đạp thì ngồi nhờ một chuyến.

Mạnh Dao cùng Kỳ Văn Diệp đi bộ, trong nhà không có xe, mà cô cũng không biết trong thôn nhà nào có nên chỉ có thể đi bộ.

Ngẫm lại khoảng cách cũng gần, chỉ có 2 km mà thôi, cô cắn răng chắc là đi được.

Nhưng mà, Mạnh Dao đã đánh giá quá cao cơ thể của mình, vừa mới chạy vài bước còn chưa ra đến cổng thôn mà cô đã thở hồng hộc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.