"Không phải nấu món cầu kỳ, chỉ hầm bò thôi, nhưng mà ăn rất ngon, không tin thì mẹ ngửi mùi này thử xem, so với quán bán trên trấn còn thơm hơn nhiều, một lát mẹ nhớ ăn thêm một chút, để bổ thân thể"
Kỳ Văn Diệp đúng là con mèo tham ăn, nói chuyện nước miếng cậu cự ứa ra liên tục, Lưu Thúy Hoa bất lực mà nhéo tai cậu.
"Mau lau nước miếng di, nhìn bộ dạng không có tiền đồ của con kìa, cứ như tám đời chưa được ăn!"
Kỳ Văn Diệp lấy tay lau khóe miệng, cười ngây ngô.
"Được rồi, con vào bếp xem có gì giúp đỡ thì giúp đi, mẹ ra phụ anh cả rinh đậu phộng xuống, ngoài kia việc còn chưa xong kìa!"
"Mẹ, để con đi cho, mẹ nghỉ ngơi đi!"
Kỳ Văn Diệp vội vàng chạy ra giúp rinh động phộng xuống.
Đậu phộng này mới vừa được đào lên, còn chưa rửa phơi sạch sẽ.
Mạnh Dao đang bận rộn trong bếp, nghe được có đậu phộng, kìm không được mà quay đầu nói với Kỳ Bác Ngạn đang nhóm bếp lửa, "Tôi đi ra ngoài xem một chút."
Nói xong cô nhấc bước rời đi, chỉ để lại trong bếp một mình Kỳ Bác Ngạn.
Mạnh Dao đã ở trong bếp cả ngày, người đều bay mùi dầu khói, gió thoảng qua, đều ngửi ra mùi đồ ăn trên người cô.
Tối nay cô phải nhóm lửa tắm rửa mới được.
Mạnh Dao tạm thời không quản việc này, cô hứng phấn chạy ra xem đậu phộng mới vừa thu hoạch.
Phải nói là Lưu Thúy Hoa rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-90-vo-beo-cua-nhan-vat-phan-dien-muon-xoay-nguoi/2860373/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.