Cùng lúc đó, một tiếng ho nhẹ vang lên. Mạnh Dao cùng Kỳ Văn Diệp đồng thời quay đầu lại.
Liền thấy người vừa rồi được mượn tên tuổi đang đứng ở cửa bếp, khoan thai nhìn bọn họ.
Ý tứ là.....
Mạnh Dao cười ngây ngô, ngượng ngùng mà nói: " Cái kia, cũng làm cho anh một phần."
Kỳ Bác Ngạn lúc này mới vừa lòng, thong thả ung dung đi vào phòng bếp.
Trải qua một thời gian dài ở trong bếp, cuối cùng Kỳ Bác Ngạn cũng mất đi chút tiên khí quay lại làm người phàm.
Kỳ Văn Diệp nhìn anh của mình, "Chị có thấy, anh hai không giống bình thường không?".
Anh hai cậu thể mà tổng tiền! À không đúng, phải là tổng đồ ăn!
Mạnh Dao lắc đầu bất lực cười, "Chị nào biết? Đó là anh hai em đâu phải của chị! Đừng nói nữa, mau làm việc đi, chị đi nấu cơm đây!"
Đậu phộng phải đi hai chuyến mới chở hết về được.
Đi thêm một vòng nữa, thời điểm xong hết công việc trời cũng đã tối đen.
Mạnh Dao canh thời gian rất chuẩn, mọi người vừa về hết là vừa vặn có thể ăn.
Mỗi người một tô xương bò hầm miến.
Xương được hầm từ trưa đến chiều rồi mới nấu, sau đó cô cùng trùm cuối nếm một chút, Kỳ Văn Diệp về cùng nếm thử.
Còn lại số canh xương hầm miến đủ cho mọi người ăn no.
Ngô Ái Trân vốn dĩ định trộm một ít đậu phộng, nhưng ngửi được mùi thịt liền liền mạng chạy vào bếp.
Bếp thì nhỏ, ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-90-vo-beo-cua-nhan-vat-phan-dien-muon-xoay-nguoi/2860371/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.