Mỗi người mua được bánh bao, ăn xong đêu khen không dứt miệng, đa phần đều tin lời bạn già giới thiệu mà tới đây mua, số lượng càng ngày càng nhiều.
Đến phiên một ông cụ chống trượng đi tới mua, thì chỉ còn bánh bao nhân rau hẹ trứng gà, ông cụ cũng không hỏi nhiều, chỉ nói lấy bốn cái bánh bao nhân rau hẹ trứng gà.
Mạnh Dao xốc lồng hấp lên, thấy số bánh trong lồng, vẻ mặt xin lỗi, "Chỉ còn ba cái thôi ạ."
Ông cụ cũng rất dễ nói chuyện, gật gật dầu, liền mua hết ba cái.
Những người xếp hàng phía sau cũng không mua được.
Mạnh Dao thấy hàng dài toàn những cụ già lớn tuổi đứng xếp hàng mua thì chỉ đành chân thành xin lỗi.
"Thật ngại quá các ông, các bà. Bánh bao hôm nay đã bán hết, nếu ngày mai mọi người muốn ăn thì lại đến, ngày mai cháu sẽ làm nhiều hơn một chút."
Khương Văn Lỗi trong lòng lộp bộp một tiếng, tan hàng chạy lên phía trước, đứng bên cạnh lồng hấp, nhìn chằm chằm bánh bao của ông cụ mua cuối cùng.
"Ông ơi, ông có thể để lại một cái bánh bao không?."
Vốn dĩ ông cụ rất dễ nói chuyện bỗng trở nên cứng rắn, "Không thể!"
Đã không chịu xếp hàng, rồi còn muốn chạy cửa sau, người như vậy còn muốn ông cho bánh sao?
Nói xong, ông lão còn quay lại nhìn Mạnh Dao.
Mới vừa rồi người này nói quen chủ quán?
Ông cụ hừ một tiếng, một tay cầm bánh bao, một tay chống trường, sống lưng thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-90-vo-beo-cua-nhan-vat-phan-dien-muon-xoay-nguoi/2860356/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.