"Từ từ, chị cũng đi"
Mạnh Dao vội đẩy xe ba bánh để đuổi kịp tốc độ của hai người kia.
Cô vốn định để dành tiền rồi đưa mẹ chồng đi khám bệnh, nhưng không nghĩ tới tốc độ của trùm cuối lại nhanh như vậy.
Bất quá, trên trấn có người trị bệnh đau eo sao?
Trời còn chưa sáng, phòng khám lạnh tanh vì vẫn chưa mở cửa.
Duy chỉ có mình Kỳ Bác Ngạn đứng không nhúc nhích ở trước của phòng khám, dáng người anh đĩnh bạt, khí chất bất phàm.
Kỳ Văn Diệp quơ tay múa chân chạy tới, vừa chạy vừa vui vẻ gọi, "Anh hai"
Kỳ Bác Ngạn quay đầu, nhỏ giọng mắng cậu, "Em hô to gọi nhỏ cái gì?"
Kỳ Văn Diệp tuy bị mắng nhưng vẫn cười hắc hắc, chạy đến chỗ Kỳ Bác Ngạn, khuôn mặt nhỏ sáng lên, "Em biết anh hai sẽ không mặc kệ bệnh tình của mẹ mà!"
Kỳ Bác Ngạn rũ mắt, nhẹ nhàng vỗ đầu Kỳ Văn Diệp.
"Anh hai, ở đây có bác sĩ khám bệnh giỏi sao?"
Kỳ Văn Diệp tò mò nhìn xung quanh.
Này là phòng khám mới mở, lúc phòng khám này mở cửa, cậu đã nghe người trong thôn nghị luận về nó rất nhiều.
Bọn họ nói trên trấn mới mở một phòng khám mới, bất qua cô ba mợ bảy trong thôn đều không biết vị bác sĩ này khám bệnh như thế nào, người trong thôn bọn họ chưa từng khám bệnh ở đây.
Kỳ Bác Ngạn "Ân" một tiếng, "Bác sĩ Tôn y thuật rất giỏi.
Thì ra vị bác sĩ này họ Tôn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-90-vo-beo-cua-nhan-vat-phan-dien-muon-xoay-nguoi/2860354/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.