Editor: Trâm Rừng
Đứa trẻ vỗ vỗ mông, đứng lên khỏi mặt đất, "Chị, em tên là Dương Quốc Bảo, năm nay đã bảy tuổi, đây là bà ngoại của em. Hôm nay cảm ơn chị." Chứng động kinh của Dương Quốc Bảo là mang ra từ trong bụng mẹ, nó vẫn luôn biết rằng mình có bệnh, bởi vì bản thân bệnh tật nên những đứa trẻ trong khu nhà không muốn chơi với nó, cho nên nó đã được mẹ đưa về trong thôn của bà ngoại để thư giãn. Lần này chắc là nó lại phát bệnh, còn chị gái này sợ nó thương tâm mới giấu bệnh tình của nó, kỳ thức nó đã biết tất cả.
Bên cạnh có người không tin tà, đi tới, nhìn Dương Quốc Bảo từ trên xuống dưới, có chút nghi hoặc nói: "Quốc Bảo, ngươi thật sự không sao chứ?" Rõ ràng bộ dáng vừa rồi của đứa trẻ như sắp chết tới nơi, tại sao đảo mắt một cái đã không sao rồi? Dương Quốc Bảo gật đầu, xoay người một vòng nói: "Thật sự không có chuyện gì."
Mọi người nhìn Dương Quốc Bảo, đều tấm tắc cảm thấy kỳ lạ.
Bác gái cũng vô cùng cảm kích nhìn về phía Nghê Yên, "Cô gái, lần này cảm ơn cô rất nhiều! Nếu như không có cô, ta cũng không biết phải làm sao mới tốt!”
“Không có gì, chỉ tiện tay mà thôi.” Vẻ mặt Nghê Yên thản nhiên, nếu như đã có được cơ hội sống một cuộc đời mới, Nghê Yên sẽ trân trọng sinh mạng của mình hơn bất kỳ ai khác, không chỉ là sinh mạng của chính mình mà còn của người khác.
Dương Quốc Bảo nhìn Nghê Yên, đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-80-thinh-the-thuong-nu/4602206/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.