Tăng Văn Việt nắm cây gậy, giải thích: “Tôi vẫn chưa chết, năm đó chúng tôi đi buôn bán, đã có chuyện xảy ra, tôi bị lũ cuốn đi, sau đó thì tôi được cứu, phải tốn rất nhiều thời gian cơ thể mới khỏe lại.”
Hà Hạ ồ một tiếng: “Ông bị thương nghiêm trọng không? Bị mất trí nhớ sao?" Tăng Văn Việt vẫn còn sống, nhưng ông ta lại không về nhà, cũng không báo tin tức về cho gia đình, ngoài việc bị thương mất trí nhớ, thì Hà Hạ không nghĩ ra được lý do nào khác.
Trông Tăng Văn Việt dường như rất áy náy: “Không có.”
Hà Hạ muốn hỏi Tăng Văn Việt rằng, nếu không mất bị trí nhớ, thì tại sao lại không về nhà, lời đến khóe miệng, nhưng Hà Hạ lại chẳng muốn hỏi nữa. Hỏi còn có ý nghĩa gì nữa, cũng qua một đời rồi, cho dù có hỏi rõ lý do, thì cũng có thể làm gì được? Cô đã mất đi cả thanh xuân của cuộc đời này rồi, làm sao có thể đền bù lại chứ? Chẳng qua là, trái tim của cô giờ đây vẫn rất đau đớn. Cô nhìn Tăng Văn Việt: “Tăng Văn Việt, ông sống còn không bằng chết. Ông cũng biết về nhà cúng bái ông bà tổ tiên, vậy sao lúc cha mẹ ông chưa chết, ông không biết quay về thăm họ một chút chứ. Khi cha mẹ ông chết, họ còn nhắc đến tên ông, sao ông không biết quay về báo hiếu ở ngay trước mặt họ?”
“Tăng Văn Việt, ông đúng là sống không bằng chết. Nếu ông vẫn chưa chết, tại sao lại không liên lạc về trong thôn. Tôi cứ nghĩ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-80-lam-my-thuc/3922906/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.