“Tôi rửa tay bên cạnh sông, không cẩn thận ngã một phát, rơi xuống sông, từ khi nào lại trở thành tự tử vì tình thế? Lời đồn này thật là quá đáng mà! Lần sau, ai đó ra ngoài ngã một phát, có phải cũng có thể nói thành vì coi trọng người đàn ông hay người phụ nữ nào đó, vì chạy quá mau cho nên tự ngã xuống hay không?” Triệu Hương Vân lạnh lùng nói một câu.
Những người kia, vẫn cười.
Trong mắt vẫn là trào phúng.
Triệu Hương Vân đột nhiên cảm thấy, giải thích cùng với những người này quả thật là lãng phí thời gian.
Cô nói đạo lý với bọn họ, bọn họ chỉ biết xỉa xói chuyện tình cảm.
Nói chuyện tình cảm với bọn họ sao? Buồn cười, dù cô có thích hay không thì bọn họ vẫn sẽ úp một cái nắp nồi lớn lên đầu cô mà thôi.
Triệu Hương Vân không tiếp tục để ý những người này, đi thẳng đến nhà của Giang Vệ Dân.
“Hả, sao cô lại bỏ đi thế? Có phải là bị nói trúng chỗ đau rồi hay không?” Có người cười khúc khích, nói với theo sau lưng Triệu Hương Vân.
Triệu Hương Vân chỉ coi như không nghe thấy.
Chó sủa vài tiếng, chẳng lẽ cô còn phải sủa lại chắc?
“Cô gái béo ú này, hôm nay có chuyện gì vậy? Sao lại không để ý đến người khác thế?” Người đàn ông vừa Triệu Hương Vân lại nói tiếp.
“Ai biết được! Có khi chính là bị anh nói vậy cho nên thẹn quá hóa giận đấy!”
“Nhưng mà cô ta cũng biết chọn thật, lại nhìn trúng người từng đọc sách duy nhất của đội sản xuất chúng ta!”
“Dù gì người ta cũng có vừa ý cô ta đâu, có đứa con gái nào mà lại béo như vậy!”
…
Triệu Hương Vân đi thật xa, cuối cùng cũng không nghe thấy giọng nói đáng ghét của mấy người kia nữa.
Tuy không chấp nhặt lời nói của bọn họ, nhưng mà, dù sao cô cũng là con gái của đại đội trưởng, cô có thể nói với bố cô một tiếng, rằng những người này vô pháp vô thiên đến mức nào!
Triệu Hương Vân đã tới bên ngoài nhà của Giang Vệ Dân.
Cũng không biết anh đã về hay chưa, gọi một câu, “Giang Vệ Dân...”
Vừa dứt lời, một người đột nhiên nhô đầu ra khỏi vườn rau trong nhà Giang Vệ Dân.
Chính là Giang Vệ Dân, anh vừa mới kết thúc công việc ở đội sản xuất, bây giờ đang bận rộn bên trong vườn rau.
Công việc này khiến anh mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, trông thấy Triệu Hương Vân, anh hơi kinh ngạc.
“Anh đây rồi!” Triệu Hương Vân nói tiếp, “Anh xong việc rồi à?”
“Ừ!” Khóe mắt Giang Vệ Dân liếc nhìn về phía hai gò đất còn chưa được nhổ cỏ, nhanh chóng chuyển tầm mắt.
“Mau ra đây, tôi có đồ vật muốn đưa cho anh!” Triệu Hương Vân nói, trong giọng nói mang theo mấy phần thúc giục.
Giang Vệ Dân bước ra từ trong vườn rau xanh, đi đến trước mặt Triệu Hương Vân.
Triệu Hương Vân lấy ra một khối xà phòng và hai cái khăn mặt từ trong túi vải mà mình hay đeo bên người, “Cái này cho anh!”
Giang Vệ Dân liếc mắt nhìn xà phòng và khăn mặt, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Đây đều là những thứ cần phải có phiếu công nghiệp mới có thể mua được.
“Cầm đi, anh còn ngẩn người gì chứ!” Triệu Hương Vân hỏi.
“Tôi...”
“Đừng nói là anh không cần, bây giờ đang là giữa mùa hè, ai không cần xà phòng để tắm giặt chứ? Khăn mặt cũng vậy, một cái để lau mặt, một cái để lau người!”
Triệu Hương Vân đều đã tính toán đâu vào đấy, không để cho Giang Vệ Dân có cơ hội từ chối.
Giang Vệ Dân cuối cùng cũng nhận lấy, nói với Triệu Hương Vân, “Cảm ơn cô!”
“Cảm ơn gì chứ, đều là chuyện nên làm mà thôi!”
Cô vừa mở miệng nói ra câu này, khóe miệng Giang Vệ Dân vô thức hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
“Thời gian không còn sớm, tôi về đây!” Triệu Hương Vân nói.
“Đúng rồi, ngày mai anh định làm việc gì?”
Triệu Hương Vân đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên quay người lại.
“Có thể là gặt lúa mạch!” Giang Vệ Dân nói.
“Tôi làm việc cùng anh nhé!”
“Ừ!” Giang Vệ Dân không từ chối.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Triệu Hương Vân không ở lại nữa.
Trở lại Triệu gia, Triệu Chí Viễn và hai người anh trai của cô đã trở về.
Biểu cảm trên mặt bọn họ rất khó coi.
Anh hai Triệu Khánh Quốc tràn đầy tức giận, “Sao bác cả có thể như vậy? Dựa vào cái gì mà dùng công việc để uy hiếp bố, bảo chúng ta phải cho anh họ mượn lương phiếu chứ?”
Hai anh em Triệu Hưng Quốc và Triệu Khánh Quốc, trước đó cũng chưa từng phàn nàn bất cứ điều gì về gia đình nhà bác cả.
Thậm chí trong lúc Trần Ngũ Nguyệt ngẫu nhiên mắng mỏ gia đình nhà bác cả, bọn họ còn nói giúp cho vài câu.
Đương nhiên, kết quả chắc chắn chỉ có một, bị Trần Ngũ Nguyệt mắng đến máu chó đầy đầu.
Lần này, một nhà Triệu Chí Lâm thật sự quá đáng, hai anh em bọn họ cũng không thể nhịn nổi nữa.
Trần Ngũ Nguyệt ở bên cạnh, tức giận trợn mắt liếc nhìn hai đứa con trai, “Bây giờ chúng mày mới biết bà nội và một nhà bác cả của tụi mày không tốt sao? Trước đây, cũng không biết là ai đã khuyên tao nên cho bọn họ mượn lương thực, mượn lương phiếu nhỉ?”
“Mẹ, lúc đó chúng con cũng không biết bác cả và bà nội lại là loại người như vậy!” Triệu Hưng Quốc nói.
“Tụi mày không biết thế mà cũng dám bừa bãi bảo tao giúp bọn họ? Ai cũng giống như tụi mày thì cuộc sống của cả nhà Triệu gia chúng ta sẽ phải trải qua như thế nào chứ?” Trần Ngũ Nguyệt quở mắng.
Hai đứa con trai cũng không dám phản bác, chỉ biết im lặng nghe mắng.
Nhưng mà hai cô con dâu là Trương Tú Lệ và Vương Tú Anh, trơ mắt nhìn thấy chồng mình bị chửi, đáy lòng cực kỳ khó chịu.
Đột nhiên, Trương Tú Lệ nhìn thấy Triệu Hương Vân, nhanh chóng lên tiếng, “Hương Vân...”
Trần Ngũ Nguyệt ngẩng đầu một cái đã nhìn thấy Triệu Hương Vân đang đứng ở cửa ra vào, vội vàng tiến lên, “Bảo bối ngoan, con về rồi! Cơm chín rồi đấy, chúng ta đi ăn cơm đi!”
Triệu Hưng Quốc và Triệu Khánh Quốc liếc mắt nhìn nhau, cảm xúc trong mắt đều là ghen tị!
Một màn này, vừa vặn rơi vào trong mắt Triệu Hương Vân.
Ánh mắt cô tối lại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, bước lên phía trước.
“Mẹ, đã xảy ra chuyện gì vậy? Bố, có phải bác cả của con lại nổi lên ý đồ xấu gì đó không?”
Triệu Hương Vân hỏi một chút, Trần Ngũ Nguyệt lập tức bắt đầu lên án, “Cũng không phải, bố con đến bảo cả nhà bọn họ đến làm việc, bọn họ thì hay rồi, nói cái gì mà Triệu Đức Tài kết hôn nhưng chưa có sính lễ, muốn chúng ta cho nó mượn sính lễ, nếu không thì bọn họ sẽ không làm việc, sẽ cùng nhau chết đói!”
“Chuyện này, không phải lần trước chúng ta đã từ chối rồi sao?” Triệu Hương Vân hỏi.
“Đúng vậy, ai biết da mặt bọn họ dày như thế đâu! Đúng rồi, bảo bối ngoan, con bảo chúng ta phải xử lý chuyện này như thế nào bây giờ?” Trần Ngũ Nguyệt hỏi.
Hiện tại bà rất lắng nghe ý kiến của con gái!
“Còn có thể xử lý như thế nào nữa mẹ, ngày mai khi mở đại hội phê bình, bố bảo những đội viên khác của đội sản xuất không được kết giao với những thành phần lạc hậu đó! Mặt khác, không phải kết hôn cần giấy chứng nhận sao? Bố đừng làm cho bọn họ! Còn nữa, bố cứ bảo rằng nếu ai cảm thấy bác cả là anh em của bố, rồi cho cả nhà bọn họ vay tiền, vay lương phiếu để lấy lòng bố, thì chính là đối đầu với gia đình nhà chúng ta!”
Triệu Hương Vân dùng hai ba câu nói đã có thể giải quyết hơn phân nửa vấn đề.
Sau đó, cô nói tiếp, “Bố, còn có một chuyện, chính là thời điểm chia lương, cần phải căn cứ theo công điểm mà trả! Ngoại trừ những người thật sự không có khả năng làm việc, hay gia đình đông con, còn lại những người chỉ biết ăn bám gia đình kia, hay những người chưa trả hết nợ thì không được mượn lương thực, không được vay tiền!”
“Như vậy không tốt đâu? Có phải là hơi ác độc rồi không?” Triệu Hưng Quốc nhíu mày.
“Độc ác chỗ nào chứ? Đều có tay có chân, sao lại không thể làm việc? Hôm qua con gái của bà cũng đã nhận được năm công điểm, thậm chí chúng ta còn không sống dựa vào công điểm của con bé, ngược lại bọn họ đều phải dựa vào công điểm để kiếm cơm, thế thì càng không thể lười biếng!” Trần Ngũ Nguyệt giận dữ nói.
“Đúng vậy, anh cả à, anh đối xử nhân từ với bọn họ, bọn họ lại cảm thấy anh dễ bị bắt nạt! Quá tam ba bận tái phạm, giống như hôm nay, em đã nói là em không nhảy sông bởi vì Tô Hưng Hoa, thế mà mấy đội viên trong đội sản xuất cứ thi nhau cười nhạo em, bám đuôi em bàn tán về chuyện này, nhất định bắt em phải cúi đầu thừa nhận!”
Trong lời nói của Triệu Hương Vân, trong lúc lơ đãng đã thành công tố cáo một đống người.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]