Chương trước
Chương sau
Edit: Samie

Triệu Chí Viễn vô cùng bảo vệ vợ mình.

Coi như biết trên tay Trần Ngũ Nguyệt có tiền có phiếu, cũng chưa bao giờ lên tiếng hỏi Trần Ngũ Nguyệt.

Dù là có tình huống đặc biệt, phải mượn bà, cũng nhất định sẽ kịp thời trả lại.

Chớ nói chi là chuyện bảo Trần Ngũ Nguyệt lấy tiền ra, đưa cho đội sản xuất mua công cụ!

“Vậy thì bố cứ lấy tiền của đại đội thôi, dù sao cũng dùng cho người trong đội sản xuất mà.” Triệu Hương Vân nói.

Đề nghị này, Triệu Chí Viễn đồng ý.

Ông gật đầu, “Được! Nhưng mà, Hương Vân à, phiếu công nghiệp của con cũng không thể cho không như vậy, vẫn là để đại đội xuất tiền mua, bao nhiêu phiếu công nghiệp thì bấy nhiêu tiền, được không?”

Triệu Hương Vân gật đầu, “Được ạ!”

...

Sáng sớm hôm sau, Triệu Hương Vân ăn cơm sáng xong, đi theo Triệu Chí Viễn ra tới sân phơi của đội sản xuất.

Theo thường lệ, vẫn là Triệu Chí Viễn phân công nhiệm vụ trước.

Nhận được nhiệm vụ thì lập tức đi làm việc, trong chốc lát không chậm trễ.

Đã đến mùa gặt, mọi người đều dốc hết sức, chờ sau khi thu hoạch xong lương thực, tiếp đó đóng đủ lương thực cho quốc gia, đủ cho tập thể, cuối cùng còn lại mới là lương thực của bản thân!

Đến lúc Triệu Chí Viễn phân việc cho Triệu Hương Vân và Giang Vệ Dân, ông ho khan một tiếng, âm thanh có chút mất tự nhiên, “Đồng chí Giang Vệ Dân, cậu và đồng chí Triệu Hương Vân đi cắt lúa mạch trên ba mẫu đất dưới chân Ngưu Đầu Sơn của đội sản xuất. Ba mảnh đất đó là nơi trồng nhiều lúa mì nhất của đội sản xuất chúng ta, nhất định không được để xảy ra sai lầm, nhanh đi nhận công cụ đi!”

Có câu nói này của Triệu Chí Viễn, Triệu Hương Vân và Giang Vệ Dân cũng không cần phải xếp hàng, có thể trực tiếp đến phòng tạp vật của sân phơi để nhận liềm và sọt.

Lúc Triệu Hương Vân và Giang Vệ Dân rời đi, vừa vặn gặp được Tô Hưng Hoa và Khúc Mộng Mộng cũng đang chờ nhận công cụ.

Nhìn thấy Triệu Hương Vân, cảm xúc Tô Hưng Hoa vô cùng kích động.

“Hương Vân, cô cũng đi gặt lúa mạch sao?” Tô Hưng Hoa xông tới, mở miệng bắt chuyện với Triệu Hương Vân với một giọng điệu không thể nhẹ nhàng hơn.

“Nếu không đi gặt lúa mạch, tôi tới ở đây lĩnh công cụ làm gì?” Triệu Hương Vân tức giận nói.

Tô Hưng Hoa bị Triệu Hương Vân nói như thế thì nghẹn họng, vẻ mặt có chút khó coi.



Nhưng Tô Hưng Hoa không muốn cứ từ bỏ như vậy.

Anh ta cũng không biết vì sao, Triệu Hương Vân càng lơ mình, anh ta lại càng muốn đến gần Triệu Hương Vân.

Anh ta muốn làm rõ, rốt cuộc là vì sao mà một cô gái béo lúc trước suốt ngày đi theo phía sau mông anh ta, anh ta bảo cô đi về hướng đông, cô nhất định không dám đi hướng tây, đột nhiên lại không thèm để ý đến anh ta nữa!

Cho tới bây giờ, chỉ có Tô Hưng Hoa anh ta không để ý tới người khác, làm gì có chuyện có người không để ý tới anh ta.

“Hương Vân, tôi và cô cùng đi làm việc nhé!” Tô Hưng Hoa nói.

“Không được, tôi có đồng đội rồi!” Triệu Hương Vân liếc mắt nhìn Giang Vệ Dân.

Cô mới không muốn cùng tên Tô Hưng Hoa này kết nhóm làm công, tay không thể nâng, vai không thể khiêng, muốn cô đi làm việc cùng, ý là muốn để cô làm một mình, còn anh ta thì nghỉ ngơi ở bên cạnh sao?

Nghĩ đẹp thật đấy!

Thật đúng là không biết xấu hổ!

“Hương Vân, trước đây đồng chí Giang chỉ làm những công việc bẩn thỉu nặng nhọc, chẳng lẽ cô muốn đi theo cậu ta sao? Vẫn là đi theo tôi đi!” Tô Hưng Hoa không chút giấu diếm, nói lời coi thường Giang Vệ Dân trước mặt Triệu Hương Vân.

Câu này thực sự khiến Triệu Hương Vân phát bực, “Công việc bẩn thỉu thì sao, nặng nhọc thì thế nào? Những chuyện lặt vặt này, chẳng lẽ không giao cho ai làm? Đồng chí Giang có tinh thần hy sinh, đáng giá mỗi người chúng ta phải tôn trọng, phải học tập theo! Ngược lại, anh thì tốt rồi, một tấm gương tốt như vậy còn không chịu học tập theo, ngoài sáng trong tối trào phúng, thật không biết, anh học được loại tư tưởng lạc hậu này từ đâu nữa!”

Một câu tư tưởng lạc hậu khiến Tô Hưng Hoa cảm thấy đặc biệt mất mặt.

Nhưng anh ta lại không cam tâm cứ chịu thua như thế!

“Hương Vân, tôi không có ý này, tôi chỉ lo lắng cho cô, sợ cô phải cùng chịu thiệt thòi với cậu ta mà thôi!” Tô Hưng Hoa bày ra dáng vẻ tình thâm ý trọng.

“Sợ tôi ăn thiệt thòi? Thôi đi, chúng ta không quen không biết! Anh vẫn nên quan tâm người bên cạnh anh, Khúc Mộng Mộng trước đi, cô ta yếu đuối như thế, đừng đến lúc đó chưa làm được bao nhiêu việc thì đã đau chỗ này, đớn chỗ kia rồi!” Triệu Hương Vân nói.

Cô nói lời này, thực chất là muốn phủi sạch quan hệ với Tô Hưng Hoa, nhưng mà Tô Hưng Hoa hết lần này tới lần khác lại cảm thấy, Triệu Hương Vân vẫn còn tức giận với mình là bởi vì liên quan đến Khúc Mộng Mộng.

Anh ta nói: “Tôi và đồng chí Khúc không có gì cả, lần này, cũng không cùng làm việc nhau!”

Tô Hưng Hoa vội vã phủi sạch quan hệ với Khúc Mộng Mộng, mục đích chính là muốn Triệu Hương Vân trở lại bên cạnh anh ta, đối xử với anh ta giống như lúc trước, để anh ta được Triệu Chí Viễn bảo vệ khắp nơi trong đội sản xuất.

Khúc Mộng Mộng ở một bên, mặc dù biết Tô Hưng Hoa nói như vậy là có nguyên nhân, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác bị vứt bỏ.

Trong lòng lập tức oán hận Triệu Hương Vân, cảm thấy là do Triệu Hương Vân hại cô ta thành như vậy.

Triệu Hương Vân không thèm để ý đến Tô Hưng Hoa, trực tiếp đi vào nhận công cụ, là hai cái lưỡi liềm.

Bọn họ nhận công cụ xong thì đến lượt Khúc Mộng Mộng và Tô Hưng Hoa .



Kết quả là, được thông báo là không còn công cụ.

Phải biết, nếu không còn công cụ, như vậy cũng chỉ có thể dùng tay của chính mình.

Khúc Mộng Mộng nhìn ngón tay mảnh khảnh trắng muốt của mình, khuôn mặt tái đi, tội nghiệp nhìn về phía nữ đồng chí phân chia công cụ Hoàng Anh, “Đồng chí Hoàng Anh, thật sự không còn sao? Vừa rồi tôi nhìn thấy đồng chí Triệu Hương Vân và đồng chí Giang Vệ Dân nhận được liềm, ngay vừa rồi luôn!”

Hoàng Anh nổi tiếng là người đàn bà đanh đá của đội sản xuất, không nhìn nổi nhất chính là loại phụ nữ hơi một tí là khóc sướt mướt kia.

Tương phản, chị ta rất ưa thích Triệu Hương Vân, tính tình sinh động, có gì nói đó.

Chỉ là hơi mập một chút, đối phụ nữ không có bất kỳ tính uy hiếp nào, nào giống loại phụ nữ như Khúc Mộng Mộng, chỉ cần giả vờ yếu đuối, toàn bộ đàn ông của đội sản xuất, không người nào có thể chống đỡ được!

“Không còn chính là không còn, thật hay giả cái gì? Hơn nữa, hai cái liềm cuối cùng đã được Triệu Hương Vân và Giang Vệ Dân lĩnh đi rồi, tự các người suy nghĩ biện pháp đi!”

Ném lại câu nói này, Hoàng Anh liền thúc giục Khúc Mộng Mộng và Tô Hưng Hoa ra ngoài.

Tô Hưng Hoa bị Triệu Hương Vân chọc tức, đến chỗ này còn bị Hoàng Anh chọc tức.

Anh ta nhịn không được, làm rùm beng với Hoàng Anh.

Cuối cùng, anh ta và Khúc Mộng Mộng bị Hoàng Anh đuổi hết ra ngoài.

Nếu không phải lúc này tất cả mọi người đều đã đi làm việc, mặt mũi của Khúc Mộng Mộng và Tô Hưng Hoa đã mất sạch.

“Không được, mọi chuyện không thể cứ như vậy được!” Tô Hưng Hoa nói.

“Tô đại ca, anh có biện pháp nào không?” Khúc Mộng Mộng đem hy vọng ký thác trên người Tô Hưng Hoa.

“Đi, chúng ta đuổi theo Triệu Hương Vân và Giang Vệ Dân, lẽ ra công cụ kia nên là của chúng ta, cuối cùng lại bị bọn họ chen vào, thừa dịp chúng ta không chú ý mà lấy đi!” Tô Hưng Hoa nói một câu.

Khúc Mộng Mộng vô cùng tán đồng, cô ta vô tình hay cố ý nói thêm, “Cũng không biết Hương Vân bị làm sao, rõ ràng lúc trước nghe lời của Tô đại ca như vậy, đột nhiên bây giờ ngay cả liếc mắt nhìn Tô đại ca cũng không muốn! Đồng chí Giang cũng thật là lợi hại!”

Câu nói này của Khúc Mộng Mộng chẳng khác gì thêm dầu vào lửa.

Cô ta nói kiểu như vậy, Tô Hưng Hoa càng không thể khống chế nổi chính mình.

Đuổi đến dưới sườn núi mà Triệu Hương Vân và Giang Vệ Dân làm việc.

Lúc này, Giang Vệ Dân đã chuẩn bị xuống ruộng.

Triệu Hương Vân cũng dùng vải quấn chặt bắp đùi và cánh tay của mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.