Chương trước
Chương sau
Edit: Samie

“Giang Vệ Dân, liềm trên tay cậu là của tôi và đồng chí Khúc, cậu mau trả lại cho chúng tôi!” Tô Hưng Hoa cao giọng nói.

Giang Vệ Dân liếc mắt nhìn Tô Hưng Hoa, không hề có ý định đưa công cụ cho anh ta, cũng không định giải thích.

Ngược lại, Triệu Hương Vân nhìn thấy bản mặt của Tô Hưng Hoa là đã cảm thấy chán ghét.

“Công cụ là tôi nhận, sao lại là của các người?” Cô hỏi.

“Hương Vân, vừa rồi đúng là chúng tôi xếp ở phía trước, là cô chen ngang, mới nhận được hai bộ công cụ cuối cùng.” Tô Hưng Hoa nói.

Khúc Mộng Mộng cũng nói theo: “Hương Vân, chuyện thật sự là như vậy, tôi có thể làm chứng!”

“Khúc Mộng Mộng, cô muốn làm chứng cái gì? Nơi này có chỗ để cô nói chuyện sao? Khúc Mộng Mộng, cô muốn cái gì thì tự mình nói, lúc nào cũng để người khác nói thay mình là có ý gì?”

Triệu Hương Vân vô cùng chán ghét cái dáng vẻ thánh mẫu bạch liên hoa của Khúc Mộng Mộng.

Bản thân lúc nào cũng trốn ở sau lưng đàn ông, nước mắt đụng tí là rơi, bày ra giọng điệu đáng thương, trong nháy mắt phủi sạch sẽ tội lỗi của chính mình.

Quả nhiên, khi Triệu Hương Vân vừa nói câu đó xong, cô ta lập tức quay đầu, nước mắt dâng lên, giả vờ đáng thương nhìn Tô Hưng Hoa.

Giống như đang chờ Tô Hưng Hoa ra mặt cho cô ta.

Nếu như đổi lại là lúc bình thường, Tô Hưng Hoa nhất định có thể an ủi cô ta một hồi, nhưng bây giờ, anh ta chỉ cảm thấy chính mình quá mất thể diện trước mặt Triệu Hương Vân.

Hơn nữa lúc nào cũng bị Giang Vệ Dân vượt qua, anh ta cảm thấy không thoải mái.

Khúc Mộng Mộng bị ngó lơ, mặt đỏ như quả cà chua chín, suýt chút nữa là quên mất phải tiếp tục giả vờ đáng thương.

Giang Vệ Dân căn bản không định nói chuyện, nhưng thấy Triệu Hương Vân ra mặt bảo vệ chính mình, anh lên tiếng, giọng nói vừa lạnh lùng vừa cứng rắn, “Đại đội trưởng bảo chúng tôi đến đây nhận công cụ cắt lúa mạch!”

Nói bóng gió, ngụ ý chính là bọn họ có công cụ là được, những người khác có hay không cũng không có liên quan gì tới anh!

“Cậu...”

“Giang Vệ Dân, cậu đừng khinh người quá đáng, chúng tôi...”

“Anh muốn so khả năng làm việc với tôi sao? Ai cắt được nhiều lúa mạch hơn, người đó có quyền lấy liềm!” Giang Vệ Dân mở miệng, trực tiếp khiến Tô Hưng Hoa câm nín.

“Sao tôi lại phải so sánh sức làm việc với cậu? Khả năng làm việc của cậu lợi hại như thế nào, toàn bộ người trong đội sản xuất ai không biết cơ chứ? Muốn so cũng phải so cái khác!” Tô Hưng Hoa nói.

“Vậy anh muốn so cái gì?” Giang Vệ Dân nói.

“So...”

“So cái gì mà so, công cụ vốn chính là của chúng tôi!” Triệu Hương Vân không khách khí nói.

“Hương Vân, tôi biết cô hiền lành, nhưng cô đừng bị tên Giang Vệ Dân này lừa gạt, cậu ta không phải là người tốt đẹp gì đâu!”

Tô Hưng Hoa nói.



Nghe vậy, Triệu Hương Vân suýt chút nữa bật cười, Giang Vệ Dân không phải người tốt, vậy cái người bức ép nguyên chủ phải nhảy sông như anh ta mới là người tốt sao?

“Anh nói xem muốn so cái gì?” Giang Vệ Dân hỏi Tô Hưng Hoa.

“Chúng ta không so sức làm việc, so... Bơi lội đi!” Tô Hưng Hoa nói.

Mặc dù dáng người Tô Hưng Hoa không cường tráng như Giang Vệ Dân, nhưng mà lúc còn đi học, suýt chút nữa anh ta đã được chọn làm thành viên của đội bơi lội của tỉnh, tham gia tranh tài cấp quốc gia.

Hơn nữa lúc ấy, trường học còn tìm giáo viên dạy bơi cho anh ta, anh ta tự cảm thấy sẽ không thua bất kì người nào.

“Có thể!” Giang Vệ Dân gật đầu.

Triệu Hương Vân ở một bên nhíu mày, hai nông dân chân chất, sao lại đột nhiên muốn so tài bơi lội làm gì?

Tên Tô Hưng Hoa này là một kẻ nham hiểm, không biết còn có hậu chiêu gì không nữa?

Triệu Hương Vân biết, ở niên đại này, vì chuẩn bị tranh tài thế vận hội Olympic quốc tế, có rất nhiều nơi đã bắt đầu tuyển bạt nhân tài thể dục thể thao.

Nhưng mà ở cái vùng đất hoang tàn xa xôi nghèo nàn như nơi này của bọn họ, chắc hẳn cũng không có tuyển thủ gì đi?

“Tô đại ca, vậy chút nữa anh phải cẩn thận đấy!” Khúc Mộng Mộng biết Tô Hưng Hoa muốn so tài, lại khôi phục dáng vẻ tiểu bạch hoa.

Cách quan tâm của Triệu Hương Vân hoàn toàn tương phản, cô vỗ vỗ bả vai Giang Vệ Dân, vẻ mặt hào khí, “Giang Vệ Dân, anh phải đồng ý với tôi, nhất định không thể thua! Nếu anh thua cũng không sao, còn lâu tôi mới đưa công cụ cho Tô Hưng Hoa.”

Nói đến chuyện chơi xỏ lá, nguyên chủ cũng là một cao thủ.

Triệu Hương Vân tiếp nhận cơ thể của người ta, bản lĩnh không học được mười phần, cũng phải học được bảy tám phần.

Giang Vệ Dân vô cùng bất đắc dĩ, trong lúc vô tình như thể ngấm ngầm đồng ý với hành động của Triệu Hương Vân.

Sau một lát, anh nói một câu, “Tôi sẽ không thua!”

“Tôi tin anh! Đúng rồi, chờ lúc nữa ở dưới sông, anh đạp tên Tô Hưng Hoa đáng chết kia mấy cái giúp tôi, tên đó thực sự thích ăn đòn mà!”

Giang Vệ Dân không trả lời cô.

Dường như không nghe thấy.

Tô Hưng Hoa và Giang Vệ Dân đi về phía con sông duy nhất bên cạnh đội sản xuất.

Lại nói, nguyên chủ Triệu Hương Vân chính là nhảy xuống con sông này, sau đó chết thẳng cẳng.

Triệu Hương Vân không ngừng cầu nguyện ở trong lòng, chờ lát nữa Tô Hưng Hoa xuống sông, dù không chết thẳng cẳng, ít nhất cũng phải sặc mấy ngụm nước.

“Anh còn chưa nói muốn so tài như thế nào?” Giang Vệ Dân nhìn về phía Tô Hưng Hoa.

“So tốc độ, từ đoạn sông này đến đoạn sông kia, sau đó quay trở về, ai nhanh nhất thì người đó thắng!” Tô Hưng Hoa nói.

Con sông trong thôn thông ra dòng sông lớn phía ngoài.



Chiều dài không biết là bao nhiêu, nhưng độ rộng thì ước chừng hơn hai mét.

Tô Hưng Hoa chọn một khoảng cách, dài khoảng hai ba trăm mét, khá giống với tranh tài bơi lội ở hiện đại.

Cộng thêm vẻ mặt tươi cười đắc ý của Tô Hưng Hoa, Triệu Hương Vân có thể kết luận, tên cháu trai Tô Hưng Hoa này chắc chắn lại định giở trò.

“Tô đại ca, anh nhất định sẽ thắng!”

Khúc Mộng Mộng ở bên cạnh cổ vũ động viên, không nói những chuyện khác, có thể có một mỹ nữ dáng dấp không tệ ở bên cạnh vung cờ cổ vũ cho mình, ngay cả chính Triệu Hương Vân cũng cảm thấy sức mạnh mười phần!

Cô nhỏ giọng thì thầm với Giang Vệ Dân, “Tôi không có viên đạn bọc đường giống như Khúc Mộng Mộng, nhưng mà nếu như anh thắng, tôi có thể đồng ý với anh một yêu cầu, chỉ cần không quá mức thì việc gì cũng được!”

Triệu Hương Vân đưa ra một lời hứa hẹn khen thưởng về mặt vật chất.

Cô cảm thấy lời này không hề thua kém viên đạn bọc đường của Khúc Mộng Mộng.

Giang Vệ Dân nghe xong, khóe miệng ẩn hiện một nụ cười khó nhận ra.

Anh và Tô Hưng Hoa đứng song song ở trên bờ.

Triệu Hương Vân đóng vai trò làm ban giám khảo, chờ sau khi hai người chuẩn bị xong, hô vang một tiếng, “Bắt đầu --”

Cô vừa dứt lời, hai người đàn ông đồng thời nhảy xuống sông.

Họ đều ra sức bơi về phía trước, ngay từ đầu, Tô Hưng Hoa thật sự chiếm ưu thế, nhưng mà dần dần, anh ta bị tụt lại phía sau.

Bị Giang Vệ Dân bỏ lại ở sau lưng rất xa.

Sự tự tin của Tô Hưng Hoa hoàn toàn biến mất, anh ta mất bình tĩnh, liều mạng bơi, ai mà ngờ, đột nhiên bị chuột rút tay chân, ngay lập tức dừng lại tại chỗ, quẫy đạp không ngừng ở trong nước, lớn tiếng hô cứu mạng.

Nhìn thấy một màn này, Khúc Mộng Mộng bị dọa sợ, “Tô đại ca...”

Triệu Hương Vân đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó suýt chút nữa mừng rỡ nhảy dựng lên.

Cmn, đây là báo ứng sao?

Cô vừa mới nói, muốn khiến Tô Hưng Hoa chịu báo ứng ở đây, thế mà...

Quả nhiên, ông trời đối xử với cô cũng không tệ lắm.

Lúc này, Giang Vệ Dân đã lên bờ, thắng bại đã phân.

Nông cụ về tay Triệu Hương Vân và Giang Vệ Dân .

“Không tệ, không tệ, tốc độ rất nhanh!” Triệu Hương Vân không keo kiệt bày tỏ khen ngợi Giang Vệ Dân.

“Không có gì!” Vẻ mặt Giang Vệ Dân có chút mất tự nhiên.

“Còn nữa, tư thế bơi lội của anh rất chuyên nghiệp, đã từng học qua sao?”

Hai người mải mê trò chuyện, căn bản không có ý định đi cứu Tô Hưng Hoa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.