Cô ta lúc ở nhà cũng là một tiểu công chúa kiêu ngạo, bao giờ chịu qua sự nhục nhã như vậy.
Cô ta hận chết Hạ Thanh Thanh, cũng như tất cả mọi người ở thôn Thượng Pha. Cô ta chỉ mong bây giờ có thể thu xếp hành lý rời khỏi đây. Nhưng cô ta không thể trở về. Càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng buồn.
Lại nghe thấy tiếng cười nói bên phòng kia, căm phẫn đến nghiến răng. Nhà là tường đất cách âm rất tốt, cô ta nghe không rõ bên kia nói gì? Nhưng cô ta biết họ chắc chắn đang nói về mình, chế nhạo mình.
Cô ta từ trên giường đứng dậy, rửa mặt.
Cô ta không thể để mình trở thành bộ dạng ma quỷ này. Để cho họ tiếp tục nhìn chê cười.
Vừa mở cửa muốn ra ngoài, liền thấy Trương Văn Thanh với vẻ mặt tức giận đi đến trong sân. Sau đó lại thấy Lý Tiểu Hổ và Lưu Hải Dương cũng theo sau.
La Quyên bước ra ngoài rồi lại thu lại. Dựa vào cạnh cửa nghe tiếng động bên kia.
Hạ Thanh Thanh và những người khác đang nói chuyện rất vui.
Rồi thấy Trương Văn Thanh đứng ở cửa.
"Văn Thanh, cậu có việc gì à?" Vương Hồng Mai đứng lên với vẻ mặt hoài nghi hỏi.
"Tôi tìm thanh niên trí thức Hạ hỏi cô ấy chút việc." Sở dĩ Trương Văn Thanh có thể tự tin đến tìm cô, vì anh ta tin rằng Chu Mỹ Lệ không thể nào nói chuyện này cho cô biết.
Anh ta và Chu Mỹ Lệ chỉ có hai lần, đều là ở chỗ không người ở sau núi, chẳng thể nào có ai nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-70-co-gai-xinh-dep-mang-theo-khong-gian-ga-cho-nguoi-dan-ong-tho-rap/4417853/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.