Mặc dù cha Lý bạo lực gia đình, nhưng ông ấy biết chữ và có hiểu biết. Còn mẹ Lý thì sức yếu và không thể làm việc đồng áng, nhưng hai người họ giáo dục con rất tốt. Theo như cô biết thì gia đình tuy không đủ cơm ăn áo mặc nhưng không một ai có tính lưu manh, làm bao nhiêu ăn bấy nhiêu. Các anh chị em trong nhà khi lớn lên đều tự lực cánh sinh. Sau tuổi trung niên mức sống của họ đều khá hơn các nhà họ Lý khác, tài sản vào hàng trung lưu và thượng lưu so với gia tộc họ Lý. Kể từ khi Thập nhị thẩm biết được những việc làm của Lý Hữu Quế vào ngày hôm nay, bà ta thực sự có chút sợ hãi. Và sau khi hết lần này đến lần khác đòi thịt nhưng không được, bà ta cũng biết rằng thịt hôm nay là điều không nên nghĩ nữa. Lúc này sắc trời đã muộn, bà ta sợ đàn ông trong nhà biết chuyện đến đây xin thịt nên phải nhanh chóng về nhà. Lý Hữu Quế mạnh mẽ cho mẹ Lý một ý kiến: "Mẹ ơi, sau này còn gặp loại người như thế này, mẹ một miếng thịt cũng không cho. Mẹ đừng khách sáo. Gia đình chúng ta nghèo khó như vậy mà chưa từng xin thịt nhà ai. Tương lai, khi chúng ta có của hơn, sẽ có vô số người tìm đến. Nếu mẹ không thể đưa ra quyết định, cứ đẩy hết tất cả cho con giải quyết. Mẹ yếu thì con gái mạnh mẽ". Mẹ Lý khóe miệng mấp máy, vẻ mặt bất lực, cuối cùng chỉ gật đầu. “Mẹ, cha ăn no rồi, phần còn lại mẹ ăn đi.” Cô không muốn chạm vào nước bọt của Cha Lý một chút nào. Không, cô không đụng nước bọt của ai, cô không thích. Lý Hữu Quế đặt hai bát của cha Lý trước mặt mẹ Lý. Sau đó lấy một bát cháo rau rừng để ăn, và ăn thêm một bát canh gà. Húp canh gà làm cô vui mừng đến mức suýt bật khóc. Cả nhà được ăn một bữa no nê bụng căng tròn thì thật là mãn nguyện. Sau đó, Lý Kiến Văn đưa Lý Kiến Hoàn đi tắm rửa sạch sẽ. Lý Hữu Liễu lau người cho Lý Kiến Nghiệp và chính mình. Lý Hữu Quế có cách tắm rửa dễ dàng nhất để làm sạch bản thân là cô ấy sẽ đi tắm nhưng không gội đầu. Vì trên đầu cô vẫn còn vết thương. Cô ấy dự định sẽ chịu đựng nó tới ngày mai. Sau khi những đứa trẻ trong gia đình tắm rửa xong, mẹ Lý lấy một chậu nước nóng định lau người cho cha Lý. Nhưng bà đã bị Lý Hữu Quế chặn lại. Lý Hữu Quế trực tiếp giao việc cho mẹ Lý một cách nhẹ nhàng. Chủ ý của cô rất rõ ràng: "Mẹ, cha của con đang ngủ, mẹ không cần tắm rửa. Sau này việc này sẽ giao lại cho con, ở nhà mẹ có thể làm việc nhà và chăm sóc em trai, khi nào cần gì thì cứ nói con". Mẹ Lý suy nghĩ một chút, đương nhiên bà biết không thể lay chuyển được ý kiến của con gái lớn. Cô con gái lớn của bà hôm nay đã chặt và mang không biết bao nhiêu cây về, lại còn bắt được cả gà rừng. Nhưng bà lại rất sợ Lý Hữu Quế bị đánh. Nhưng nhớ tới hành động chẻ củi thoăn thoát của cô mẹ Lý cũng phần nào yên tâm.
Cuối cùng mẹ Lý cũng không nói gì nữa, bà liền dùng chậu nước nóng để tắm rửa. Trước khi đi ngủ, Lý Hữu Quế cẩn thận khóa cửa sau và cánh cửa thứ 3. Sau khi suy nghĩ, cô bước đến phòng của cha Lý ở bên trái của cánh cửa thứ hai, và lấy đèn dầu trước mặt cha Lý đi ra ngoài. Dầu hỏa là một vật phẩm rất trân quý, nếu không lao động thì cũng đừng dùng. Cha Lý còn chưa ngủ, tinh thần bất an nhìn thấy con gái lớn lấy đi nguồn ánh sáng duy nhất mà không thương tiếc. Ông tức giận đến mức tái mặt, nhưng chỉ có thể nhìn theo bóng lưng của Lý Hữu Quế chửi rủa. Đáng tiếc Lý Hữu Quế thậm chí còn không đáp lại lời nói của ông. Cô đóng cửa rời đi và đóng cánh cửa thứ 2. Chốt cánh cửa thứ hai ở phía bên ngoài. Vào lúc này, cả gia đình ngủ trong phòng đang có một cuộc trò chuyện sôi nổi trước khi đi ngủ. “Chị ơi, ngày mai em đi học nên không thể đi đốn củi với chị được.” Giọng Lý Kiến Văn đầy u uất, thái độ không muốn đi học chút nào. Gia cảnh khó khăn quá, Lý Kiến Văn là con trai lớn trong nhà mà chẳng làm được gì. Đi học?! Lý Hữu Quế sững sờ một lúc, rồi ký ức về việc Lý Kiến Văn đi học hiện lên trong đầu cô. Đúng vậy, vì thu hoạch vụ thu trường học mới nghỉ. Nên giáo viên và học sinh phải gấp rút thu hoạch, và lớp học sẽ tiếp tục trước khi thu hoạch vụ thu kết thúc. "Chuyện gia đình không cần lo lắng, em hãy chăm chỉ học tập. Chỉ cần điểm số của em lần nào cũng nằm trong top mười của lớp, chị cả sẽ thưởng cho em một quả trứng. Top năm sẽ thưởng cho em ba quả trứng. Top ba thưởng năm quả trứng. Top đầu thưởng năm quả trứng, ba bữa liền mời em ăn thịt gà. Lý Hữu Quế nghiêm túc suy nghĩ về điều đó, và có một kế hoạch trong lòng: "Đọc sách là cách tốt nhất, ở thời đại này chỉ có đọc sách là lối thoát duy nhất". Gì? ! Điểm cao thì có trứng để ăn? Nhiều hơn một quả trứng?! Ngay cả thịt gà, nhiều hơn một bữa ăn?! Lúc này Lý Kiến Văn không nhịn được chảy nước miếng. Lý Kiến Văn không ghét đi học nhưng học lực cũng chỉ ở mức trung bình. Chỉ cần chăm chỉ thì top 20 cũng không thành vấn đề, nhưng mà top 10 sẽ là một vấn đề cần thực sự chăm chỉ hơn. Lý Kiến Văn không khỏi kích động hỏi: “Chị cả, lời chị nói có phải là thật không?”.
Lý Hữu Quế gật đầu, trứng gà không có thì cũng có trứng chim: “Thật”. “Chị ơi, em cũng chăm chỉ học tập để đạt hạng nhất, ăn trứng và thịt.” Bé trai năm tuổi Lý Kiến Hoàn cũng hùa theo lời Lý Hữu Quế. Lý Hữu Liễu tuy không nói gì, nhưng nhìn cô với đôi mắt sáng quắc. "Kỳ thi có hơn mười người. Nếu là đệ nhất nguyên lai sẽ được thưởng một hào, mỗi năm có thể tăng thêm. Năm thứ nhất một hào, năm thứ hai hai xu, và năm thứ ba là ba xu. Trúng tuyển trung học sẽ nhận được hai nhân dân tệ". Lý Hữu Quế đang nghĩ về tương lai. Nhất định sẽ phải đuổi kịp kỳ thi tuyển sinh đại học. Một cơ hội tốt như thế nào, tất nhiên cô sẽ không cho phép bỏ lỡ. "Ba em trai cũng như em gái đều được. Em gái có đi học không? Mấy ngày nữa đến trường hỏi thăm, sau này cố gắng đi học nhé”. Lý Hữu Quế đột nhiên nhớ tới em gái Lý Hữu Liễu mới tám tuổi, còn chưa đi học, liền tình cảm dặn dò em. Cô ấy cũng được đi học à?! Lý Hữu Liễu mắt sáng lên, nhưng dường như cô ấy nghĩ đến điều gì đó. "Chị cả, em không đi. Nếu em đi học sẽ không có ai ở nhà giúp mẹ và chị". Nhà nghèo quá nên lúc Lý Hữu Quế vào rừng thì Lý Hữu Liễu có thể ở nhà giúp mẹ trông em, chăn bò. Cô gái nhỏ cảm thấy mình có thể làm được rất nhiều việc. Nếu không phụ giúp thì gia đình sẽ cả nhà sẽ nghèo hơn. Thời tiết lạnh, ở nhà không còn một bộ quần áo nào nữa, chỉ có một hai bộ quần áo để thay. Chăn bông cũng vậy, chỉ có một chiếc giường, năm người lớn và trẻ con chỉ có thể co ro với nhau trong mùa đông để giữ ấm. Thật là một cô bé rất hiểu chuyện! Lý Hữu Quế không khỏi chạnh lòng, thương cho cô em gái. Cô bé quá thấu tình đạt lý, biết phụ giúp công việc gia đình và chia sẻ áp lực với mẹ và chị. Lý Hữu Quế đưa ra quyết định ngay tại chỗ: "Em phải đi học, chị không cần em ở nhà. Hiện tại chị rất khỏe, có thể đốn củi, tìm rau dại. Chị vài ngày nữa đi kiếm điểm công việc, chị nhất định sẽ cho các em ăn no mặc ấm. Yêu cầu là chỉ cần em chăm chỉ học tập, năm nào cũng phấn đấu đạt hạng nhất. Nhưng phải vừa học vừa làm, đi học về thì phụ mẹ trông các em".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]