Nó chỉ là một con gà rừng nhỏ bé, mà họ vẫn muốn có nó?!
Lý Hữu Quế không biết nên khóc hay nên cười. Tuy vẫn còn hai con gà rừng và hai con thỏ rừng trong không gian của cô, vẫn được cô cất giữ chưa đưa ra ngoài. Tuy nhiên, cô không ngốc đến như vậy. Nếu bây giờ đưa ra thì sẽ chọc mắt bọn họ, uổng phí bao nhiêu công sức dùng tay không bắt gà của cô.
Những sự ồn ào từ nãy đến giờ đã thu hút sự chú ý của nhiều người gần đó. Không ít người đứng xa nhìn chằm chằm vào con gà rừng trên tay cô.
Ha ha.
Đáng tiếc Lý Hữu Quế không hề để tâm đến điều đó.
Lúc này đang là giữa trưa, anh em họ Lý đã đốn rất nhiều củi. Lý Kiến Văn cũng chặt được một bó, cho nên bọn họ tính toán sẽ quay trở về nhà.
Lý Hữu Quế liếc nhìn bó củi nhỏ mà Lý Kiến Văn đã chặt, cô cảm thấy không hài lòng chút nào.
Cảm thấy cần phải ra tay, Lý Hữu Quế ném lại một câu:“Mọi người chờ một chút”. Cô đưa con gà rừng và một gói rau từ nãy giờ thu hoạch được về hướng Lý Kiến Văn. Cô xắn tay áo, đi thẳng đến gốc cây bên sườn núi.
Răng rắc.
Răng rắc.
Răng rắc.
Âm thanh bẻ cây không dứt bên tai, vang dội khiến mọi người gần đó ai cũng nghe thấy. Ánh mắt của mọi người đều không tự chủ được mà dán chặt vào người Lý Hữu Quế. Bọn họ trầm trồ nhìn những nhánh cây lớn lần lượt bị Lý Hữu Quế bẻ gãy.
Lý Hữu Quế có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-60-con-dau-nha-ta-dac-biet-hung/930266/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.