Trong sân nhà Giang Như Ý.
Lời cô vừa dứt, mặt bà Giang đỏ bừng lên. Bà trừng mắt nhìn cô, tức giận đến mức run giọng: “Con bé này thật là không biết lớn nhỏ! Tao nói một câu, mày cãi cả trăm câu. Cả thôn này thử hỏi xem, có đứa cháu gái nào hỗn như mày không hả?”
“Thím Giang, nói thế là không đúng rồi đó. Tôi thấy con bé Như Ý ngoan lắm chứ!”
Giọng của Thôi thím — người hàng xóm sống cạnh — vang lên trước cổng, rồi chẳng mấy chốc, một nhóm bà con trong thôn cũng kéo tới.
“Đúng đấy, nhà họ Giang có được đứa cháu như con bé Như Ý là phúc mấy đời để lại rồi.”
“Ai mà chẳng biết, nếu không có Như Ý tìm thuốc cứu chị dâu, bà Giang giờ đã chẳng còn sống. Lúc ấy Giang Hữu Điền nhà bà có giúp được gì đâu!”
“Phải đó, trên đời này khó kiếm đứa con gái nào hiếu thuận và biết điều như nó. Thím Giang, bà đúng là chẳng biết quý trọng.”
Mọi người thi nhau bênh vực, lời nào cũng nghiêng về phía Giang Như Ý.
Thực ra, dạo gần đây cả thôn đều vất vả vì trời trở lạnh, ai cũng lo lắng không có gì bán. Giang Như Ý vừa trở về đã thu mua một đợt rau củ lớn, giúp cả thôn có thu nhập. Trong lòng ai nấy đều biết ơn, giờ thấy cô bị mắng thì đương nhiên không thể ngồi yên.
Bị cả đám người chỉ trích, bà Giang chỉ cảm thấy ù tai, mặt xám xịt: “Các người biết cái gì mà nói! Lo chuyện nhà mình đi!”
Bà ta hừ một tiếng, tức tối quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-rau-thong-mat-the-toi-tich-tru-vat-tu-nuoi-dai-lao/4692036/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.