Lâm Phân Phương chưa từng bước vào khu này bao giờ, nên không nhịn được hé cửa phòng bệnh nhìn ngó xung quanh.
Mỗi phòng bệnh ở đây đều được trang bị giường bệnh điện, tủ, bàn cùng hai chiếc ghế da, còn có một chiếc sofa da siêu lớn, nhìn rất thoải mái.
Trên tường treo TV cỡ lớn, rèm cửa, bồn cầu đều là loại tự động, thậm chí trong tủ còn có tủ lạnh mini, trên tủ quần áo có sẵn gối và chăn cho khách, không cần tự mang theo.
“Chậc chậc... Đây đâu phải đi viện, rõ ràng là đi nghỉ dưỡng rồi.” Lâm Phân Phương xem mà tặc lưỡi.
Nghĩ đến việc Giang Như Ý đã sắp xếp phòng bệnh cao cấp như thế này cho bố mẹ mình, trong lòng bà ta vừa ghen tỵ vừa căm hận. Con bé chết tiệt đó, rõ ràng đã giàu có như thế, còn báo cảnh sát bắt nhà bà ta bồi thường, thật là không có chút tình nghĩa nào!
Đi đến trước cửa phòng bệnh 508, Lâm Phân Phương dừng bước.
Ông Giang và bà Triều Hồng hình như ở phòng này.
Nhưng mà...
Lâm Phân Phương nhíu mày nhìn qua.
Trước cửa có hai người đứng gác, mặc vest đen lịch sự, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén.
Đây là bảo vệ riêng ư? Con bé Giang Như Ý chết tiệt đó còn thuê vệ sĩ tư nhân canh cửa cho bố mẹ nó nữa sao?!
Bà ta đứng cách đó không xa, đang do dự có nên tiến tới hay không.
Lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra.
Mắt Lâm Phân Phương sáng lên.
Bà ta thấy bố Giang, hơn nữa luật sư Trần Chí không có ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-rau-thong-mat-the-toi-tich-tru-vat-tu-nuoi-dai-lao/4692011/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.