Nghe tin căn cứ của Lục Viễn Chu có đồ ăn tươi và nước sạch, em trai Vương Chí Thành lập tức rạo rực:
“Thật hả anh? Thế thì ở lại chỗ chết đói này làm gì nữa? Mình qua bên đó đi chứ!”
Vương Chí Thành nhíu mày: “Đừng vội. Để anh xem kỹ tình hình bên đó rồi tính. Đừng manh động.”
Cả nhà anh ta nghe vậy chỉ biết gật đầu, trong mắt đều ánh lên niềm hy vọng.
Họ hỏi dồn dập về căn cứ bên kia, và khi nghe nói nơi đó đồ ăn dồi dào, mùa lạnh có áo lông phát sẵn, trời nóng thì có mùng chống muỗi, cả đám sững người.
“Trời ạ… đúng là thiên đường.” Mẹ anh ta khẽ thì thầm.
Cùng lúc ấy, tin tức về căn cứ của Lục Viễn Chu bắt đầu lan ra trong tầng dân thấp nhất của thành lũy.
Người ta tụm lại bàn tán thì thầm:
“Nghe nói bên đó có đồ ăn, nước uống, chỉ cần có vàng là đổi được.”
“Thế còn hơn ở đây cả trăm lần! Mỗi ngày phải làm khổ sai cho đám trên, mà đồ ăn chia chẳng đủ, toàn phải nuốt mấy cục lòng trắng trứng nhân tạo, ghê muốn chết.”
“Không bằng bỏ đi. Ở lại đây sớm muộn cũng chết đói!”
“Phải đó, ở đây không có tôn nghiêm, cũng chẳng còn tự do gì!”
“Nhưng căn cứ kia xa lắm, nghe nói đội của Vương chỉ huy bay trực thăng cũng mất bảy tiếng. Chúng ta đi kiểu gì?”
“Dù xa cũng phải liều. Không khéo mấy ông lớn trốn trước, đến lúc hết đồ ăn thì dân như mình chỉ có chết!”
Một người đàn ông tức giận phun xuống đất: “Thà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-rau-thong-mat-the-toi-tich-tru-vat-tu-nuoi-dai-lao/4691976/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.