Giang Như Ý hơi sững người.
Từ trước đến nay, cô nói một là một, hai là hai. Hà Thanh chưa từng phản đối bất kỳ quyết định nào của cô. Vậy mà hôm nay, anh ta lại do dự.
“Vẫn là sa thải cô ta đi.” Giọng Giang Như Ý bình thản, nhưng ẩn chứa áp lực không cho cãi lại.
Nghe vậy, sắc mặt Hà Thanh khẽ đổi: “Giang tổng, có cần phải nghiêm trọng như thế không?”
Ánh mắt Giang Như Ý lập tức lạnh đi: “Sao thế? Tôi muốn đuổi một nhân viên mà còn phải xin phép anh à?”
“Hay là…” Cô nheo mắt: “Giữa hai người có quan hệ gì đặc biệt mà anh cứ khăng khăng muốn giữ cô ta lại?”
“Không, không có!” Hà Thanh lập tức xua tay, trán toát mồ hôi: “Tôi không có tư tâm nào hết, chỉ là…”
Anh ta khẽ nhíu mày, cuối cùng thở dài: “Hàn Tiểu Hạ không phải nhân viên bình thường. Cô ta là cháu ngoại của Phó tổng.”
Giang Như Ý khựng lại một chút.
“Phó tổng? Phó Bác Vũ?”
“Đúng vậy.” Hà Thanh gật đầu: “Phó Bác Vũ, người đứng đầu tập đoàn Phó thị, cũng là đối tác chính trong các dự án xây dựng của chúng ta.”
“Cháu ngoại ông ta thì sao lại nhảy sang công ty tôi làm việc?” Giang Như Ý hơi cau mày.
“Nói là thích đồ trang sức, muốn đến đây học hỏi kinh nghiệm.” Hà Thanh cẩn thận đáp: “Nếu chúng ta cứ thế sa thải cô ấy, e rằng bên Phó tổng sẽ không vui.”
Giang Như Ý trầm ngâm một lúc, ánh mắt dần trở lại bình tĩnh: “Không sao. Cứ làm theo lời tôi. Có vấn đề gì, tôi chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-rau-thong-mat-the-toi-tich-tru-vat-tu-nuoi-dai-lao/4691975/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.