Mẹ Giang và dì cả vừa bước vào nhìn thấy cảnh Vương Mạn Mạn bị đánh, đều phẫn nộ vô cùng.
"Các người lấy quyền gì mà đánh con gái tôi?"
"Bà còn là người không! Mạn Mạn mới ra cữ, sao bà có thể đánh con bé chứ?"
Giang Như Ý thì không hề dịu dàng như vậy. Cô luôn chủ trương: có thể động thủ thì tuyệt đối không đôi co.
Xa Tử Phong bị cô tặng cho một cái tát, ngã thẳng vào thùng rác. Nhưng chuyện vẫn chưa xong. Giang Như Ý sải vài bước đến trước thùng rác, dứt khoát xách Xa Tử Phong ra khỏi thùng.
Đàn ông không tự trọng, chẳng khác gì bắp cải thối. Mà bắp cải thối thì còn hôi hơn cả đống rác.
Bạch! Bạch! Bạch!
Cô trực tiếp tặng cho Xa Tử Phong mấy cái tát tai vang dội. Tiếng tát giòn tan khiến lũ chim sẻ trên cành cũng sợ hãi bay đi.
Xa Tử Phong sững sờ tại chỗ, một lúc lâu sau mới "Ngao" lên một tiếng.
"Cô là ai?! Lấy quyền gì đánh tôi!"
Giang Như Ý cười lạnh: "Mau bảo mẹ anh dừng tay, đừng đánh chị họ tôi, nếu không tôi sẽ đánh anh!"
"Bốp!"
"Bốp!"
"Bốp!"
Xa Tử Phong cứ thế mà ăn thêm ba cái tát nảy lửa.
"Khốn kiếp! Mẹ tôi thích đánh con dâu thế nào thì đánh, không liên quan đến cô... Ngao!"
Xa Tử Phong tức quá, định đánh trả, đã bị Giang Như Ý túm lấy cổ tay. Anh ta lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết. Trời ơi, cô gái này khỏe thật, anh ta cảm thấy tay mình sắp phế rồi!
Xa Tử Phong vội vàng rướn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-rau-thong-mat-the-toi-tich-tru-vat-tu-nuoi-dai-lao/4691969/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.