"Thằng cả, bây giờ sao mày lại trở nên vô tình thế!" Bà Giang chỉ vào bố Giang mắng: "Anh em ruột thịt là người thân nhất, lớn lên cùng nhau, lẽ ra phải nương tựa lẫn nhau. Bây giờ mày lại tính toán rạch ròi với nhà em trai ruột của mình, còn có lương tâm không?"
"Mẹ, không phải con keo kiệt, nhưng xe không thể tùy tiện cho người ngoài mượn. Lỡ có chuyện gì xảy ra, lại làm liên lụy đến Như Ý!" Bố Giang nói điều này không phải vô căn cứ. Có một gia đình ở thôn bên, mấy năm trước đi ăn cơm với bạn, cho bạn mượn xe lái, kết quả bị cảnh sát giao thông phát hiện say rượu lái xe. Người lái xe không phải anh ta, nhưng anh ta cũng bị kết án.
"Con biết nói vậy mẹ sẽ không vui, nhưng mượn lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, thứ ba..." Bố Giang cho rằng thà từ chối ngay từ đầu, còn hơn sau này hảo tâm không được báo đáp, phí công vô ích.
Bà Giang vẫn không cam lòng: "Mày không cần cẩn thận như vậy! Đại Dũng giờ lái xe giỏi lắm, đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì!"
"Mẹ, người chết đuối phần lớn đều biết bơi." Bố Giang không lùi bước: "Chạy trên đường, cho dù mình không đâm người khác, người khác cũng có thể đụng vào mình chứ?"
"Tao mặc kệ! Dù sao đó cũng là con trai của em trai mày, là cháu trai ruột của mày. Mày phân rạch ròi như vậy, không sợ làm tổn thương tình cảm anh em sao?"
"Hơn nữa, là nhà em trai ruột của mình, giúp đỡ một tay thì có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-rau-thong-mat-the-toi-tich-tru-vat-tu-nuoi-dai-lao/4691968/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.