“Đội trưởng Lục, anh Trần, những người sống sót ở đây muốn về căn cứ với chúng ta.”
Một thành viên của đội đột kích chạy tới báo cáo. Lục Viễn Chu và Trần Nguyên nhìn nhau, cùng bước đến.
Trên con đường hẹp, khoảng một trăm người đứng đó. Họ quần áo rách rưới, gầy gò, tóc tai bù xù, mắt sưng húp, trông như những hồn ma. Tình trạng này là do họ đã ăn lá cây và quả dại có độc trong một thời gian dài. Nếu không có thức ăn, họ sẽ chết.
"Đưa họ đi, chúng ta rời khỏi đây đã." Lục Viễn Chu đồng ý. Nhiệm vụ lần này của họ vốn là để cứu người.
“Cảm ơn Đội trưởng Lục!”
"Cảm ơn Đội trưởng Lục!"
Ánh mắt những người sống sót lấp lánh hy vọng. Họ muốn đi theo người đàn ông này về căn cứ, nơi đó có thức ăn!
Khi rời đi, Lục Viễn Chu nhận ra có gì đó không đúng: "Trương Thiết Quân và những người khác đâu?"
"Phải rồi, thằng lười này lại trốn đi đâu nữa?"
Trần Nguyên cũng cảm thấy kỳ lạ. Theo lý mà nói, khi hai bên giao chiến, Trương Thiết Quân phải dẫn đội viên vào chi viện. Sao giờ này vẫn không thấy bóng dáng?
“Đội trưởng Lục, anh Trần, hai người mau đến xem!”
Lúc này, một thành viên hoảng loạn kêu lên. Lục Viễn Chu và Trần Nguyên nghe thấy, vội chạy ra ngoài.
Trước cổng sân vận động, trong một bụi cỏ, có mấy thi thể nằm đó. Một trong số họ chính là Trương Thiết Quân.
“Ai? Rốt cuộc là ai đã giết họ?”
Cảnh tượng này khiến Trần Nguyên run lên, không kìm được gầm gừ.
Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-rau-thong-mat-the-toi-tich-tru-vat-tu-nuoi-dai-lao/4691915/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.