Đáng tiếc, Trương Phúc Kiến còn chưa kịp chạm vào Giang Như Ý đã bị cô đoạt lấy chiếc xẻng sắt. Sau đó "bạch bạch bạch", xẻng sắt như mưa rơi xuống người ông ta.
"Tôi đã bảo rồi, không có việc gì đừng làm phiền tôi. Các người không nghe hiểu tiếng người à?"
"Bạch bạch bạch..."
Giang Như Ý ra tay gọn gàng, mỗi cú đánh đều giáng vào chỗ hiểm. Cơn đau lan truyền khắp cơ thể, Trương Phúc Kiến định đánh người lại bị đánh ngược, tức đến mức suýt hộc máu. Ông ta muốn phản kháng nhưng sức của Giang Như Ý quá lớn, ông ta hoàn toàn không chống cự được! Mãi đến khi đánh mỏi tay, chiếc xẻng sắt cũng sắp gãy, cô mới dừng lại.
"Nếu còn coi lời tôi nói là gió thoảng qua tai, đừng trách tôi không hiếu thuận!"
"Nghe cô nói cứ như cô hiếu thuận lắm vậy!" Trương Phúc Kiến và Vương Tuấn Mai tức đến chết điếng, nhưng sau khi bị đánh một trận thì đã sợ, giận mà không dám nói gì.
Đánh cho mỗi người một trận, khiến họ thành thật hơn, Giang Như Ý mới tiếp tục ăn cơm. Cả gia đình chỉ có thể đứng một bên, mắt đỏ hoe nhìn cô "xử" hết phần ăn của ba người.
"Cô ta tám đời chưa được ăn cơm hay sao?"
"Mẹ kiếp, ăn khỏe thật!" Vương Tuấn Mai thầm mắng trong lòng.
Ăn xong, Giang Như Ý thỏa mãn nằm ườn trên sofa như một con cá. Trên bàn trà còn la liệt đồ ăn vặt của Trương Bảo. Giang Như Ý cũng không khách sáo, mở hết ra, ngồi nhâm nhi "rắc rắc".
Trương Bảo nhìn đến đỏ mắt, muốn chửi nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-rau-thong-mat-the-toi-tich-tru-vat-tu-nuoi-dai-lao/4691910/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.