Mười giờ hơn mới đến núi Thanh Sơn.
Núi Thanh Sơn khá rộng, cũng có rất nhiều đỉnh núi, trên đỉnh núi cao nhất có xây lầu cho các đạo gia ở, phong cảnh nơi đây rất thích hợp cho việc quay phim và chụp hình, giữa dãy núi là cây rừng xanh mướt, cây cối rậm rạp, cũng có nhiều hồ nước, cảnh vật vô cùng đẹp, ngoại trừ mấy cảnh quay đặc biệt bọn họ cần phải dựng thêm lều, về cơ bản núi Thanh Sơn đều có đầy đủ yêu cầu để quay phim.
Đoàn phim ra ngoài sắp xếp các dụng cụ, mấy người trợ lý lo việc ăn ở. Nghỉ trọ tại khách sạn giữa sườn núi, toàn bộ kiến trúc trang trí theo phong cách cổ xưa, thấp thoáng thấy rừng trúc xanh rì phía sau, có vài phần thanh nhã.
Nhưng mà…
Diệp Đàn: “Tại sao tôi với nam thần lại ở cách xa như vậy?”
Một cái lầu bốn chữ giáp, một cái lầu hai chữ ất.
Cách xa như vậy, làm sao chơi đùa được nữa (no=O=) no.
Trợ lý mỉm cười: “Ngô Đạo nói, nữ ở lầu bốn, nam ở lầu hai và ba.”
Cho nên không tách các người ở lầu năm và lầu hai là đã tốt bụng lắm rồi? Vợ chồng son các người nên thấy hạnh phúc đi.
“Nhưng mà, tôi là trợ lý của nam thần, ở xa như vậy không thể chăm sóc hắn được…”
Trợ lý kia thờ ơ: “A, Ngô Đạo có nói qua, trở về khu vực nghỉ ngơi thì không cần làm việc, có điện thoại gọi, tôi đi nghe máy.”
Cô nghĩ tôi sẽ tin rằng cô chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-nha-co-mot-nam-phu/2817797/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.