Phương Tây Ngạn không khỏi cảm thán —— có đôi khi làm tài xế chuyên dụng của Lê Khinh Châu dễ lấy tiền thật.
Anh ta lắc đầu, trở lại chỗ mình thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tan tầm.
"Tam gia, anh tới rồi." Lê Khinh Châu vẻ mặt bình đạm nói.
[Mình vừa mới đếm đến sau, tam gia đã đẩy cửa vào rồi, sớm hơn hôm qua năm giây lận, hi hi.]
——Người tí hon trong bong bóng cũng đang ngồi trên chiếc ghế sau bàn làm việc, vừa nãy còn chán nản ngồi xoay ghế, ngay khi nhìn thấy Liễu Bạc Hoài tiến vào, cơ thể nháy mắt thẳng dậy, cực kỳ có tinh thần.
Khóe miệng Liễu Bạc Hoài khẽ giật, nói: "Chuẩn bị xong chưa?"
"Ừ, xong rồi, chúng ta đi thôi, Tam gia." Lê Khinh Châu điều khiển xe lăn vòng ra từ sau bàn làm việc.
Liễu Bạc Hoài bước tới phía sau cậu muốn đẩy, Lê Khinh Châu cũng ăn ý buông cái nút điều khiển xe lăn ra.
Đón hai đứa bé xong xuôi, Liễu Bạc Hoài lái xe đến chỗ ở của Lê Khinh Châu.
Hạ Dịch Quân xuống xe chào tạm biệt đồng bọn, hai đứa bé dựa vào nhau trước cửa biệt thự, nhỏ giọng thầm thì nói chuyện phiếm.
Mà Liễu Bạc Hoài bê xe lăn từ cốp xe ra, ngay sau đó mở cửa xe, ôm Lê Khinh Châu xuống xe.
[Ui ui, lúc trước mình toàn phải tự chống cánh tay xuống xe, quả nhiên, ai được cưng chiều thì không có sợ hãi, muốn làm gì thì làm.]
——Người tí hon trong bong bóng ôm mặt, cơ thể lắc lư trái phải.
Sau khi Lê Khinh Châu ngồi lên xe lăn lại không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-ngoai-khong-dong-nhat-tuy-thoi-lat-xe/707886/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.