Lê Khinh Châu và Liễu Bạc Hoài hẹn gặp nhau trước cửa sân thi đấu. Lần này là trận đấu bán kết cuộc thi giao lưu robot trí tuệ nhân tạo, địa điểm thi đấu được đặc biệt xây dựng, cơ sở vật chất trông có vẻ càng cao cấp hơn. Lúc Liễu Bạc Hoài đến , bên cạnh Lê Khinh Châu ngoài trừ có Phương Tây Ngạn, còn có cả Lữ Mi San. Hai người vừa nói vừa cười, người tí hon trong bong bóng cũng vui tươi hớn hở. Trâu Minh dừng xe, không dám hé lời. Không biết vì sao, tam gia cả đường đi đều áp suất thấp, hình như tâm trạng vô cùng không vui... Anh ta cũng không dám tự tìm xui xẻo. Có vẻ như Lữ Mi San nói gì đó. Biểu cảm trên mặt Lê Khinh Châu mặc dù không có biến hóa quá lớn, nhưng người tí hon trong bong bóng lại khoanh chân ngồi xuống, đôi tay túm ống quần cười không ngừng. Liễu Bạc Hoài bước đến cách ba mét với gương mặt vô cảm. [Đúng là không ngờ Lữ tiểu thư nhìn cao quý lạnh lùng như thế, là kiểu coolgirl, thế mà lời nói ra lại dí dỏm thú vị như vậy.] [Đặc biệt là cô ấy còn thích đọc truyện tranh, còn là fans trung thành của Cát Nhạc, đúng là không nên quá để ý vẻ ngoài, vẻ đẹp tâm hồn mới là quan trọng nhất...] Cô ấy quả thật rất phù hợp để giới thiệu với tam gia, cậu nói từ xứng đôi sắp mệt đến nơi rồi. ——Người tí hon trong bong bóng tràn đầy thưởng thức, hai tay nhỏ nắm thành nắm đấm chạm vào trước ngực, vươn ngón tay móc nghéo. Lê Khinh Châu đang vui vẻ với sự nghiệp làm bà mối của mình. Bỗng chốc, một bàn tay đặt lên vai cậu, không đau, nhưng có thể cảm giác được có dùng chút sức lực. Cậu quay đầu: "Tam gia, anh đến rồi." "Ừ." Liễu Bạc Hoài trầm giọng đáp. Một bên, Phương Tây Ngạn và Lữ Mi San cũng gật đầu chào. Ánh mắt Liễu Bạc Hoài nhàn nhạt liếc nhìn Lữ Mi San. [Ồ, nhìn nhau kìa.] ——Người tí hon trong bong bóng xoay chuyển đầu nhỏ. Liễu Bạc Hoài thu hồi ánh mắt, bỗng nhiên duỗi tay xoa xoa đầu Lê Khinh Châu, giúp cậu vén những lọn tóc đang che khuất tầm mắt sang một bên, động tác nhẹ nhàng. Hắn nói: "Không đi vào sao?" "Ừ, vào thôi." Lê Khinh Châu gật đầu. Vẻ mặt cậu không có biến hóa, tự nhiên thích ứng động tác của Liễu Bạc Hoài. Phải nói là, cậu đã quen với chuyện ai người thân mật hơn. Nhưng Phương Tây Ngạn và Trâu Minh lại cùng lộ vẻ ngạc nhiên, không khỏi liếc nhau——‘Có chuyện gì vậy?’‘Tôi cũng không biết’. Liễu Bạc Hoài đẩy Lê Khinh Châu vào hội trường cuộc thi. Lê Khinh Châu nói, người máy tham dự trận đấu bán kết lần này, cậu cũng có tham gia chế tác. ——Chủ yếu là đưa vào các chương trình trí tuệ nhân tạo để làm người máy mà đám người Dữu Triết chế tác càng thêm hoàn thiện hơn. Cậu nói tới đây thì ngừng. Lê Khinh Châu có chương trình người máy trí tuệ nhân tạo hoàn chỉnh, những tư liệu liên quan đều được lưu trữ trong hệ thống ít được sử dụng. Đương nhiên, bên trong còn có toàn bộ tư liệu nghiên cứu khác của cậu... Nhưng kể cả có giải thích thì có vài nghiên cứu vẫn không phù hợp để lấy ra, phần lớn mọi thứ đều cần từ từ, tốt nhất là làm từng chút một. Nhắc tới chương trình hoàn thiện người máy trí tuệ nhân tạo của Lê Khinh Châu, ánh mắt Lữ Mi Sản tỏa sáng, khen ngợi: "Nghiên cứu của Lê tổng đối với trí tuệ nhân tạo rất chuyên sâu." "Không chỉ có lĩnh vực ô tô, kiến thức về phương diện người máy của Lê tổng hoàn toàn không thua kém A Triết..." Có tiền có sắc, tốt nghiệp đại học danh giá, tài năng thật sự, tính cách lạnh nhạt...Đây tuyệt đối chính là nguyên mẫu ngoài đời của nhân vật Mộ Lân mà! Nội tâm Lữ Mi San kích động, ngoài mặt vẫn bình tĩnh. Nhưng ánh mắt cô nàng nhìn về phía Lê Khinh Châu lại mang thêm một ít vui sướng, hạnh phúc. Liễu Bạc Hoài tiến lên một bước, đẩy Lê Khinh Châu vào một góc, vừa vặn chặn tầm mắt của Lữ Mi San. Tuy nhiên lại có mấy người đi tới trước mặt. —— Giáo sư Buffett và sinh viên của ông là Keys, Đỗ Thầm Vi cùng với người của phòng làm việc CW. Mặc dù Lê Khinh Châu không quen biết Đỗ Thầm Vi, nhưng trên ngực họ treo thẻ dự thi, lại đi cùng giáo sư Buffett và Keys, cũng đoán được là ai. Đặc biệt, vẻ mặt Lữ Mi San đột nhiên trở nên lạnh lùng hẳn. [Đường hẹp gặp nhau, không có đường lui, dũng mãnh, mưu trí mới có thể thắng! Dũng cảm tiến lên, nghiền ép họ, go!] ——Người tí hon trong bong bóng làm ra tư thế siêu nhân, quần cộc nhỏ màu hồng giắt trong áo, áo choàng hồng phần phật múa may. Vẻ mặt giáo sư Buffett hơi xấu hổ. Dù sao trước đó ông ta từ chối lời mời của Lê Khinh Châu, trở thành cố vấn kỹ thuật của tập đoàn Thôi thị. Bây giờ, học sinh Keys của ông ta dự thi, mà Lê Khinh Châu mua phòng làm việc Kỳ Lạ , đương nhiên cũng trở thành thí sinh dự thi. Hai bên trở thành đối thủ cạnh tranh. Hơn nữa, giáo sư Buffett liếc nhìn Đỗ Thầm Vi. Ông ta mang máng biết chuyện người phụ trách phòng làm việc CW mượn tay tập đoàn Thôi thị để đối phó phòng làm việc Kỳ Lạ. Không biết có ân oán gì với nhau. Liễu Bạc Hoài đẩy Lê Khinh Châu bước đi không ngừng, đám người Lữ Mi San theo sau. Hành lang khá rộng, hai bên sắp đi qua nhau. Đỗ Thầm Vi nhận ra chủ tịch công ty Lê thị, lại không quen biết Liễu Bạc Hoài. Nhưng theo bản năng anh ta cảm thấy người này không dễ chọc, chỉ buông lời hung ác khi đi qua Lữ Mi San. "Dữu Triết thật đúng là sẵn sàng từ bỏ, thế mà bán được phòng làm việc của anh ta đi." "Nhưng đừng tưởng mấy người leo được lên Lê thị là có thể đối phó được tôi, lần này thi đấu robot trí tuệ nhân tạo hay là nhận thua sớm đi, biết đâu tôi còn có thể tha cho mấy người." [Mắc gì leo lên tôi thì không thể đối phó được anh, tự kiêu quá rồi đấy, thằng nhãi con thối.] ——Người tí hon trong bong bóng một bộ dạng thở phì phò. Lữ Mi San nghe vậy, không khỏi hiện lên vẻ giận dữ. Cô nắm chặt tay, chỉ thiếu chút là cho tên súc sinh này một cái tát. Lữ Mi San trả lời: “Nằm mơ đi, một ngày nào đó anh sẽ phải gánh hậu quả, thân bại danh liệt, tôi chờ xem anh khóc lóc sám hối." Đỗ Thầm Vi cười châm biếm: "Sẽ không có ngày như vậy." Nói xong anh ta rời đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]