Chương trước
Chương sau
Tĩnh dưỡng vài ngày ở Lê gia, băng gạc trên đầu Lê Khinh Chu cũng được tháo, vết thương cơ bản đã lành, chỉ lưu lại dấu vết mờ nhạt được tóc che đi.
Cả nhà Lê Thừa Khang ở lại Lê gia được một ngày rồi đi luôn.
Một bên mu bàn chân Lê Hoành Kiệt sưng to tướng, ước chừng phải to hơn bên còn lại một vòng, ngay cả giày cũng không đi được, nói hết lời vẫn muốn theo ba mẹ về nhà.
Lê lão gia tử hỏi hắn làm sao thành ra thế này.
Lê Hoành Kiệt ấp úng nói do mình bất cẩn trẹo chân, không chú ý có hòn đá ven đường.
Ông cũng không hỏi thêm gì nữa.
Nhà chính của Lê gia xây ở vùng ngoại ô cách trung tâm Tây Thành một đoạn đường, khung cảnh thanh tịnh, đẹp đẽ, non xanh nước biếc.
Bớt đi một nhà Lê Thừa Khang, Lê gia ngược lại yên tĩnh không ít.
Quản gia và bảo mẫu lặng lẽ làm việc.
Lê Hạm Ngữ đang học cấp ba, tuy không cần trọ ở trường nhưng bước vào giai đoạn học ôn cao điểm, phần lớn lúc dùng bữa mới nhìn thấy người.
Lê Húc Sanh mới vào tiểu học, việc học cũng không có gì nặng nề. Có điều bạn nhỏ mê nô đùa hăng say, hay làm nũng, chưa có lúc nào chịu ngồi yên.
Lê Hạm Ngữ lại thích ôm bài tập ngồi trên bàn học hoặc là bàn trà tính tính viết viết, nửa ngày không nhúc nhích, rất an tĩnh.
Dù rằng Lê Khinh Chu và hai đứa nhỏ cùng sống chung dưới một mái nhà nhưng phần nhiều như người dưng nước lã, một ngày không nói chuyện được mấy câu.
Đôi bên có xa lạ, gượng gạo, trung gian dựng lên một bức tường vô hình, khó mà phá bỏ.
Ông nội vốn nghĩ Lê Khinh Chu đồng ý ở lại thì cũng là mỗi ngày mở họp, chỉ đạo từ xa, làm việc, thậm chí không chịu ra khỏi phòng trừ khi được gọi ăn cơm.
Vượt xa ngoài dự đoán của ông, Lê Khinh Chu hằng ngày đúng giờ rời giường, rửa mặt xong thì tự mình lăn xe ra cửa, sáng sớm đi dạo trên đường nhỏ trong rừng một vòng rồi mới về.
Kế tiếp là thời gian dùng bữa sáng.
Lê Hạm Ngữ sớm đã mang theo hộp cơm tới trường học, trên bàn cơm chỉ có ông nội Lê và Lê Húc Sanh.
Người mất khả năng đi đứng trong cuộc sống đúng là có nhiều bất tiện.
Thí dụ, bàn ghế, bồn rửa mặt, giường vẫn luôn được thiết kế độ cao phù hợp với người bình thường nhưng không thể áp dụng cho đối tượng là người khuyết tật.
Không biết từ khi nào, một ít nội thất trong nhà âm thầm được thay mới, giống với đồ đạc trong phòng Lê Khinh Chu, thành kích cỡ phù hợp cho cậu sử dụng.
Vì việc đó mà Lê Hoành Kiệt ngầm oán giận không ít, thậm chí lôi chuyện này ra châm chọc Lê Khinh Chu.
Về sau, thời gian Lê Khinh Chu ở nhà chính giảm bớt nhưng bố trí trong nhà vẫn giữ nguyên vẹn.
Cũng giống như bàn ăn này, Lê Khinh Chu chỉ cần lăn xe đến, không phải mất công đổi chỗ dùng bữa riêng.
Bữa sáng xong xuôi, tài xế xe đưa Lê Húc Sanh đến trường.
Lê lão gia tử thì đến đình viện, ngồi trên ghế bập bênh nghe hí khúc hoặc tấu nói.
Ban đầu Lê Khinh Chu sẽ ở trong phòng khách ngắm đình viện một lát, lúc sau mới ra ngoài.
Lê Khinh Chu chậm rãi tiến vào đình viện, ngắt một đóa hoa, cho cá ăn, lại đến bên cạnh lão gia tử nhắm mắt tĩnh dưỡng, tuần tự như thế.
Bầu không khí bao trùm bởi tiếng xướng khúc hoặc chêm vào tiếng cười vui vẻ của tấu nói càng thêm an nhàn, thoải mái.
Một già một trẻ hiếm khi hòa thuận như vậy.
Hôm nay là cuối tuần.
Lê Hạm Ngữ và Lê Húc Sanh đều ở nhà, tầng hai có phòng sách chuyên dụng cho bọn nhỏ học tập, ngày thường không ai quấy rầy.
Lê Khinh Chu từ ngoài sân đi vào phòng khách, tình cờ gặp Lê Húc Sanh đang ôm bài tập, từng bước xuống cầu thang, khuôn mặt nhỏ hơi buồn bực, còn có chút ỉu xìu.
Lê Húc Sanh bước xuống bậc cuối, ngẩng đầu nhìn thấy Lê Khinh Chu ngay trước mặt, sợ sệt gọi một tiếng anh.
“Làm sao vậy.”Lê Khinh Chu liếc nhìn bài tập trong lòng nhóc hỏi.
Tay nhỏ mập mạp nắm chặt tay vịn cầu thang, Lê Húc Sanh nói: “Hôm nay gia sư xin nghỉ, em còn rất nhiều bài không biết làm, chị lại đang bận, em muốn đi hỏi ông…”
Lê lão gia tử đã ngủ thiếp trong sân viện, trên người đắp chăn nhung Lê Khinh Chu nhờ quản gia mang tới.
Lê Khinh Chu nói: “Lại đây với anh.”
Cậu nói xong thì lăn xe về phòng ngủ của mình.
Nán lại thấy phía sau không có động tĩnh gì, cậu quay đầu nhìn, biểu tình hờ hững: “Còn không nhanh lên.”
Lê Húc Sanh giật mình, lập tức chân ngắn ngoan ngoãn chạy theo.
“Bài nào chưa làm được?” Lê Khinh Chu hỏi.
Trong phòng Lê Khinh Chu không có ghế tựa. Lê Húc Sanh ngồi trên đệm giường mềm mại khô ráo, tay chân có chút luống cuống.
Nghe thấy câu hỏi, nhóc vội vàng lật mở sách bài tập trên đùi, chỉ chỉ mấy chỗ để lại: “Đây, chỗ này, cả bài này…”
“Ừ.”
Lê Khinh Chu liền cầm bút nhẹ giọng giải thích cho nhóc, kết hợp viết lên sách vài bước giải.
Lê Húc Sanh khẽ nhếch cái miếng nhỏ, đôi mắt mở to, thoạt nhìn có chút ngây ngẩn.
Cho đến khi Lê Khinh Chu dò hỏi lại lần nữa, nhóc mới hồi phục tinh thần, khuôn mặt nhỏ hiện ra hai rặng mây đỏ.
Nhóc ấp úng nhỏ giọng nói: “Anh, anh nói lại lần nữa, được không ạ…”
Nhóc vừa mới thất thần, đâu có nghe lọt được chữ nào.
Lê Khinh rất kiên nhẫn giảng thêm một lần. Cậu nói rõ ràng, có trật tự, còn suy một ra ba, đi sâu vào phân tích.
Lê Húc Sanh nghe mà mê mẩn, đắm chìm trong đó, bất tri bất giác từ ngồi ngay ngắn thành nằm sấp trên giường, sách bài tập toán bày trươc mắt.
Vừa hoàn thành xong ba đề, một thanh chocolate được đặt trên mặt sách.
Lê Húc Sanh ngẩng đầu lên nhìn.
Sắc mặt Lê Khinh Chu không thay đổi: “Khen thưởng.”
Lê Húc Sanh ngại ngùng tức khắc, trái tim nhỏ bang bang nhảy lên, mơ hồ cảm thấy vui vẻ, ngón chân nhảy nhót cuộn tròn, ngồi dậy nói: “Cảm ơn anh hai.”
“Ừm, không cần khách sáo.”
Chocolate thật ngọt.
Lê Húc Sanh ăn hết, đợi Lê Khinh Chu hướng dẫn giải hết những bài sau lại được thưởng thêm hai thanh kẹo, cất vào túi.
“Nếu làm bài không hiểu có thể đến hỏi anh.” Lê Khinh Chu nói.
Lê Húc Sanh ngại ngùng gật đầu.
Lê Húc Sanh ôm bài tập ra từ phòng Lê Khinh Chu, đi lên tầng hai thì bị Lê Hạm Ngữ từ đâu xông ra che miệng lại, kẹp nhóc mang vào phòng học.
Thả Lê Húc Sanh ra, Lê Hạm Ngữ xoay người khóa cửa.
“Chị ơi?”
Lê Húc Sanh nghiêng đầu nhìn nàng, nghi ngờ hỏi: “Làm sao thế ạ?”
Lê Hạm Ngữ ngồi xổm trước mặt em trai, sắc mặt cổ quái hỏi:
“Sanh Sanh…em vừa làm cái gì, sao lại từ phòng đó đi ra?”
“Em nói đi tìm ông nội cơ mà?”
Lê Húc Sanh đem bài tập Olympic toán tiểu học cho nàng xem, vui vẻ nhón chân, nói: “Anh chỉ bài tập cho em.”
“Anh giảng hay lắm, em nghe bài nào cũng hiểu.”
“Anh ta chủ động muốn dạy em?!”
“Vâng.”
Lê Hạm Ngữ nhấp môi: “ Anh ta…từ khi nào nhiệt tình thế?”
Lê Húc Sanh mò tìm trong túi, móc ra hai thanh chocolate nói:
“Anh hai thưởng cho em, chị có ăn không?”
Lê Hạm Ngữ: “ Ai muốn ăn chứ, chị chẳng lẽ không tự mua nổi một thanh chocolate, cả giúp việc cũng biết làm…”
Nói thì mạnh miệng vậy, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm thanh kẹo lại không hề dời đi.
“Dạ.”
Lê Húc Sanh thấy thế thu tay về, nào biết một thanh bị người ta nhanh tay chộp lấy.
Lê Húc Sanh kinh ngạc chớp chớp mắt.
Lê Hạm Ngữ bình tĩnh biện giải nói: “Trẻ con ăn nhiều đồ ngọt sẽ đau răng, chị giúp em san sẻ bớt, với lại, anh ta muốn giảng bài cho em, em cứ ngoan như cún chạy theo à?”
“Quên chuyện anh ta không thèm quan tâm em, lạnh nhạt với em thế nào rồi à…”
Không chỉ là với em, cũng là với chị….
Lê Húc Sanh vân vê tay, nhỏ giọng nói: “Em quên mất.”
Lê Hạm Ngữ nghẹn họng.
Cô vô lực phất tay: “Bài tập xong rồi thì đi xem hoạt hình đi, không thì cùng ông nội chơi cờ, chị còn phải đọc sách.”
“Vâng ạ.”
Lê Húc Sanh đặt vở bài tập xuống, cầm chocolate chạy đi.
Lê Hạm Ngữ lật giở từng trang sách nhưng chẳng có chữ nào vào đầu.
Cô không nhịn được hồi tưởng lại ngày Lê Khinh Chu từ Bắc Kinh trở về nhà chính – Lê Hoành Kiệt chặn cậu ở hành lang, chỉ trích những lời khó nghe, châm chọc mỉa mai.
Lê Hạm Ngữ tránh vào chỗ tối nhìn lén, giận sôi máu. Cô bèn đợi sau khi Lê Hoành Kiệt khập khiễng về phòng thì chạy đến gõ cửa.
Ngay khi Lê Hoành Kiệt vừa mở cửa, cô nhắm ngay bàn chân lúc nãy bị xe lăn nghiến qua, đạp mạnh một cái.
Lê Hoành Kiệt kêu thảm một tiếng.
Lê Hạm Ngữ nhanh chân chạy một mạch về phòng.
“A!Tự dưng làm vậy chi hả trời.”
Lê Hạm Ngữ nhớ lại, ôm đầu nhỏ giọng kêu, qua một lát lại lẩm bẩm nói: “Biết thế thay giày đã rồi dẫm...”
Đổi sang đôi cao gót mới đúng.
Lê Khinh Chu tĩnh dưỡng đủ, muốn quay lại Bắc Kinh.
Lúc gần xuất phát, Lê lão gia tử gọi cậu vào thư phòng nói chuyện.
Không chỉ tới Bắc Kinh ngoại ô phía bắc xử lý việc đấu giá đất, còn cần ghé thăm ông bà ngoại Lê Khinh Chu.
Ông ngoại Lê Khinh Chu tên là Trang Vệ Hoa, là một giáo sư đại học A tại Bắc Kinh khoa Y.
Bà ngoại cũng làm giáo sư A đại, cậu Trang Văn Vĩ kế thừa truyền thống gia đình, có tiếng là học giỏi, hiện đang làm bác sĩ khoa ngoại bệnh viện Bắc Kinh.
Trang Văn Vĩ không hiểu từ đâu biết tin cậu tai nạn xe cộ nằm viện. Hai ngày trước, Trang Văn Vĩ gọi điện dò hỏi tình hình cháu ngoại, hơn nữa không lâu sau lại là sinh nhật ông ngoại Lê Khinh Chu, muốn đợi cậu về Bắc Kinh, sắp xếp thời gian cùng nhau dùng bữa.
Trang Văn Vĩ sợ Lê Khinh Chu từ chối, trong điện thoại giọng ấm áp nói: “Hạm Ngữ và Sanh Sanh cũng được đón lên Bắc Kinh, chúng ta cùng ăn cơm ở nhà…Ông bà ngoại rất nhớ mấy đứa.”
Lê Khinh Chu đồng ý với ông cậu: “Vâng, cháu sẽ ghé qua.”
Trang Văn Vĩ bấy giờ mới cúp liên
lạc.
Lê lão gia tử nói: “Gửi lời hỏi thăm sức khỏe ông bà ngoại cháu thay ta.”
Lê Khinh Chu gật đầu.
Hình như không còn sự tình gì quan trọng, thư phòng chìm trong im lặng.
Hồi lâu, ông mở miệng: “Đi thôi, ở bên ngoài nhớ chú ý bảo vệ thân thể, nghỉ ngơi đúng giờ.”
Lê Khinh Chu đáp ứng, lăn xe ra khỏi thư phòng. Cậu mở cửa phòng, ngừng một chút, nhẹ giọng nói: “Ông cũng giữ gìn sức khỏe.”
Âm thanh xe lăn chuyển động xa dần.
Một lúc sau, quản gia gõ cửa tiến vào, thấy ông nội Lê đứng trước cửa sổ hướng mắt nhìn ra bên ngoài, cửa sổ thẳng chính diện với cổng lớn.
“Đứa nhỏ này…phải chăng bắt đầu học được cách buông bỏ.”Lê lão gia tử thấp giọng nói, ngữ khí mang theo chút cảm khái cùng thở dài.
Quản gia: “Đại thiếu gia hẳn là nghe theo lời khuyên của ngài.”
“Chỉ mong vậy…”
Thanh âm Lê lão gia tử có chút khàn khàn: “Khi Thừa Lương và Văn An qua đời, ta đã quá vô tâm với nó, cho đến khi kịp nhận ra, ta muốn bù đắp, nhưng đứa nhỏ kia hoàn toàn phong bế chính mình.”
“….Ta không phải ông nội tốt, không bảo hộ được nó.”
Dù sao ông cũng là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, lạc vào nỗi đau thương.
Thời điểm ông mất đi đứa con trai lớn mà mình luôn tự hào, con dâu dịu dàng hiền thục, ông thiếu chút nữa bệnh nặng mà đi theo.
Nhưng ông phải mạnh mẽ chống cự.
Rốt cuộc khi ấy Lê Hạm Ngữ và Lê Húc Sanh đều còn rất nhỏ.
Đặc biệt là Lê Húc Sanh, nho nhỏ yếu ớt, vẫn chưa biết cái gì là vĩnh viễn chia lìa…
Lê lão gia tử không thể không thừa nhận, khi ấy chính mình ít nhiều giận chó đánh mèo với Lê Khinh Chu, lại không biết nên đối xử với nó thế nào, chỉ có thể tạm thời lơ đi…
Có lẽ, ông đã làm sai.
Quản gia: “Ngài đối với cậu ấy rất tốt, cậu chủ vẫn luôn để ý, tôi tin lần trở về này, cậu chủ đã rất nỗ lực thay đổi.”
Như việc trong thư phòng lão gia nhiều thêm một bó hoa ngắt trong vườn, nhà bếp làm nhiều chocolate và bánh kẹo ngọt, trong phòng đại thiếu gia có thêm một cái ghế tựa…
Ngoài cửa sổ, cổng chính Lê gia.
Lê Khinh Chu ngồi lên xe. Lê Húc Sanh lạch bạch chạy ra tiễn, Lê Hạm Ngữ chậm rì rì theo sau, chờ đến khi xe chạy một đoạn mới kiễng chân nhìn theo.
Xe khuất dần, hai người tay cầm tay quay về.
_________________________________
Chuyển ngữ: Luoiisreal - Nguyệt Hạ Phiêu Tuyết.
Truyện chỉ đăng duy nhất tại W.a.t.t.p.a.d của chính chủ.
P/s: mới đăng có mấy chương mà đã bị bê lên condi wiki -.-
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.