Nhà chính Lê gia
Sau khi hai chị em Lê Hạm Ngữ, Lê Húc Sanh lên tầng, Lê lão gia tử cũng để Lê Hoành Kiệt ra ngoài chơi, tạm thời tránh đi.
Quản gia, người giúp việc đều lui ra ngoài hết.
Chốc lát, phòng khách yên tĩnh lại, rất thích hợp để nói chuyện.
Lê Khinh Chu bình tĩnh.
Lê lão gia tử cau mày, tay đặt đầu gối nắm chặt, nhìn chằm chằm vết thương vẫn chưa khỏi trên trán Lê Khinh Chu, nói: "Nếu không có Thừa Khang thì cháu định dấu ta chuyện này đến bao giờ?".
"Ngay cả bị tai nạn xe cộ cũng không nói cho ông nội một tiếng, trở về Tây Thành rồi cũng không định kể, có đúng hay không?"
Lê Khinh Chu nhàn nhạt nói: "Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi ạ."
Một lời này đã chọc giận lão gia tử.
Ông vỗ mạnh xuống bàn, ngoại lực lớn làm nước trong cốc sóng sánh, tràn ra ngoài. Khuôn mặt ông hơi đỏ lên: "Cháu đây là cái thái độ gì?!"
"Chuyện này không đáng nói, thế cái gì đáng?! Chẳng lẽ chờ cháu, chờ cháu..."
Lê Thừa Khang vội vàng vươn tay vỗ vỗ lưng giúp ông cụ nhuận khí: "Cha đừng nóng giận, đừng nóng giận, cẩn thận hại sức khỏe."
"Tính Khinh Chu cha đâu còn lạ nữa, nó vẫn luôn như thế..."
Ngón tay Lê Khinh Chu cuộn tròn, cuối cùng không phản bác.
Tưởng Tất Linh âm thầm trợn mắt, giễu cợt nói: "Cha, con thấy nó chính là không biết nghĩ cho người khác, uổng công cha vì nó mất ngủ cả đêm, lo suông rồi."
"Trái tim Lê đại thiếu có khi làm bằng đá cũng nên..."
"Tất Linh!"
"Chị ngậm miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-ngoai-khong-dong-nhat-tuy-thoi-lat-xe/257616/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.