Quỷ vương hết sức không yên, đi đi lại lại bên trong cửa thành, sốt ruột lo lắng, trong lòng nhức nhối buồn âu, "Nguyệt nhi đi lâu như vậy, làm sao lại mãi vẫn chưa trở về?", nhớ mong mà không ngừng nhìn vào ma huyễn thạch.
Khi nhìn thấy thân ảnh Ngô Mộng Nguyệt đang chuẩn bị gõ cửa, quỷ vương lập tức hóa giải kết giới, chờ Mộng Nguyệt bước vào đại môn, kết giới lại tự động phong bế, ngăn cản ánh mặt trời bên ngoài, quỷ vương mừng rỡ đi tới nghênh đón nàng, "Hoan nghênh trở về, ta chờ nàng thật lâu." Quỷ vương ôn nhu đem Mộng Nguyệt ôm vào trong ngực, chỉ sợ nàng một đêm không ngủ mà mệt nhọc trong người.
"Ta mệt mỏi, ta đi ngủ trước." Mộng Nguyệt nhẹ nhàng đẩy quỷ vương đang ôm mình ra, xoay người hướng tẩm cung bước tới, không nói thêm một câu, ánh mắt không hề quay lại, chỉ đưa cái lưng ủ rũ đối lại quỷ vương.
Quỷ vương đối với cử chỉ này của Nguyệt nhi mà thương tâm không dứt, nhưng chính mình lại không tiện nói thêm, vẫn như cũ lựa chọn trầm mặc.
(Đau lòng quá…. TT^TT)
Trở lại tẩm cung, Mộng Nguyệt dựa người vào cửa sổ, nhìn bông hoa sen trên chiếc bình cổ giữa bàn, lẳng lặng xuất thần.
Chờ quỷ vương bước vào trong cửa, Ngô Mộng Nguyệt đứng lên, cầm lên cành hoa sen bước tới trước mặt quỷ vương, nhàn nhạt nói: "Đẹp không? Ta hái nó cho ngươi đấy! Hy vọng ngươi thích."
Quỷ vương nhất thời vô cùng cảm động, cũng không để ý Mộng Nguyệt một tay đưa cho mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-mong-ky-duyen/1923905/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.