Thật ra Trình Châu Hoàn muốn nói ngày mai cùng nhau tới bệnh viện thú y hơn, nhưng sợ làm chậm trễ thời gian học bài của Hà Tân Dương, cho nên chỉ nói buổi tối cùng nhau đi ăn cơm chứ chưa nói thêm yêu cầu khác. Không ngờ Hà Tân Dương lại chủ động xin đi cùng: "Anh Trình, anh nói ngày mai muốn đến bệnh viện thú y sao?" "Ừ." "Em biết một bệnh viện không tồi, mấy thầy thuốc cũng rất có trách nhiệm." Trình Châu Hoàn sờ tai chó con, đáy mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt. Quả nhiên Hà Tân Dương nói: "Ngày mai em với anh cùng đi nhé?" Trình Châu Hoàn cầu còn không được, sau khi tắt máy nhẹ nhàng vươn ngón trỏ chọc đệm thịt ở móng vuốt của chó con, xem như là vỗ tay ăn mừng. Sáng sớm hôm sau, Trình Châu Hoàn nhét chó con vào một cái giỏ lót vải bông mềm, lái xe đến thôn công nhân đón Hà Tân Dương. Hà Tân Dương mặc áo lông màu trắng "chuyên mặc đi dự tiệc", nhanh chóng chui vào xe, ngay cả một câu "Chào buổi sáng, anh Trình" cũng nói rất có lệ. Sau khi ngồi ổn định rồi lập tức lấy giỏ đặt lên đùi, vui sướng trừng mắt to mắt nhỏ với chó con, nửa ngày sau mới cảm thán: "Má ơi! Nó ngoan quá!" Trình Châu Hoàn nghe được cong mắt. Hà Tân Dương rất ít khi nói tiếng địa phương trước mặt anh, càng sẽ không dùng phương ngữ nói lời thô tục, lúc này phun ra một câu "Má ơi"* nghe có vẻ tràn ngập tinh thần. Trình Châu Hoàn vừa lái xe vừa lặng lẽ học câu "Má ơi" kia, sau đó lại cảm thấy câu nói thô tục không văn minh này cũng đáng yêu. Tình nhân trong mắt hóa tây thi. Bệnh viện thú y mà Hà Tân Dương đề cử cách không xa, viện trưởng là vị bác sĩ hơn ba mươi tuổi, cũng coi như là khách khi cậu giao hàng quen được. Thấy Hà Tân Dương đến, viện trưởng đón lấy chó con, cẩn thận nhìn một chút rồi mới tiêm vắc-xin phòng bệnh, sau đó nói với cậu: "Tiểu Hà, vận may rất tốt nha!" "Dạ?" Hà Tân Dương ôm chó con: "Sao lại vận may rất tốt ạ?" Viện trưởng nói: "Con chó cậu nhặt được này không phải thuần chủng mà là chó lai." Trình Châu Hoàn sờ cổ chó con, nhìn không ra mày là chó lai đó. Hà Tân Dương gấp gáp hỏi: "Chó lai? Lai cái gì?" "Chó săn Đức." Viện trưởng chỉ vào tai nó: "Đợi một thời gian nữa nó lớn rồi cậu quan sát tai nó xem." Vừa nói vừa giơ hai ngón tay đặt lên đầu mình: "Chó thuần chủng tai nó sẽ dựng thẳng như này. Còn nhóc này thì sao? Muốn dựng thẳng cũng khó. Nếu tai không dựng thẳng được, hoặc là một tai thẳng một tai cụp, ha ha, vậy trông rất buồn cười." Hà Tân Dương chỉ từng nuôi một con chó thuần chủng, hiện giờ nghe thấy "Chó săn Đức" không biết là loại nào, chỉ có thể quay đầu nhỏ giọng hỏi Trình Châu Hoàn: "Chó săn Đức là gì?" Trình Châu Hoàn mở rộng hai tay miêu tả kích thước: "Là giống chó Đức, to như thế này, là chó săn." Hà Tân Dương kinh ngạc mở to mắt, miệng tròn thành hình chữ O, vừa vặn tạo thành kí hiệu toán học "∵" này. Viện trưởng cười ha hả: "Chó săn lớn rất có giá đó, tuy chỉ là chó lai thôi nhưng ít nhất cũng là lai với chó săn Đức, tôi có muốn cũng không kiểm tra được." Sau khi rời khỏi bệnh viện thú y, hai người mang theo chó con đột ngột được tăng giá trị đi đến tiệm thẩm mỹ dành cho thú cưng. Trong khi đợi nhân viên tắm sạch cho chó con, Hà Tân Dương chống cằm nói: "Anh Trình, anh đã nghĩ ra tên gì đặt cho nó chưa?" Trong lòng Trình Châu Hoàn nghĩ tới cái tên "Dương Dương" nhưng ngoài miệng lại nói: "Nếu không em nghĩ giúp tôi một cái tên đi." Hà Tân Dương suy tư nửa ngày, mãi đến khi chó con tắm rửa sạch sẽ thơm tho được bế ra cậu mới hớn hở nói: "Gọi là Hắc Ca thì sao?" Khóe miệng Trình Châu Hoàn co rút, nghĩ thầm cái trình độ đặt tên này đúng là.... Sau đó lại nghe thấy Hà Tân Dương nói tiếp: "Còn thiếu họ nữa. Anh Trình, anh nhặt được nó, vậy để nó theo họ của anh đi." Trình Châu Hoàn lẩm nhẩm cái tên Trình Hắc Ca ba lần, bất đắc dĩ đỡ trán. Dương Dương gọi mình là anh Trình, rồi lại gọi một con chó là Trình Hắc Ca (= anh Hắc)... Lúc Trình Châu Hoàn đang ưu sầu thì Hà Tân Dương đã ôm chó con đen như cục than vào lòng, vui vẻ đùa nghịch với nó. Trình Châu Hoàn nhìn thấy một tia hy vọng trong đôi mắt lấp lánh của Hà Tân Dương, khóe miệng gợi lên thành đường vòng cung, bất đắc dĩ nghĩ, thôi bỏ đi, Trình Hắc Ca thì Trình Hắc Ca. Buổi chiều, bọn họ mua không ít đồ dùng cho thú cưng, mua thêm nguyên liệu nấu ăn tối nữa thì sắc trời cũng tối dần. Hà Tân Dương ngồi xổm tại chỗ ở của Hắc Ca ngoài ban công. Hắc Ca gắt gao đi theo cậu, thỉnh thoảng lại cắn vào gót dép lê của cậu. Trình Châu Hoàn ở phòng bếp loay hoay với nồi niêu bát đũa, thi thoảng ngó ra ban công nhìn trong lòng sẽ cảm thấy vừa mềm mại vừa ấm áp. Bữa chiều rất đơn giản, ba món ăn một món canh. Sau khi ăn xong, Trình Châu Hoàn giả vờ giả vịt dọn dẹp phòng khách đã thu dọn sẵn từ hôm qua, sau đó đặt hai chiếc chìa khóa vào tay Hà Tân Dương. Chìa khóa lành lạnh nhưng Hà Tân Dương không hiểu sao lại cảm thấy bàn tay bị nóng phỏng. Đã rất lâu rồi chưa ai tin tưởng cậu, đối xử với cậu tốt như vậy. Từ lúc ba qua đời, mẹ không chịu nổi gánh nặng trong nhà, mang hết những đồ có giá trị đi. Thân thích ở nhà cũ bắt cậu phải ở đó trả hết nợ tiền thuốc men của ba. Nhưng Hà Tân Dương lấy đâu ra tiền chứ? Vì vậy đám người kia đến nhà cậu náo loạn, lấy hết đồ đạc có thể bán thành tiền, suýt nữa đã cướp đi khế ước căn nhà của cậu. Hà Tân Dương cố nén lệ, đỏ mắt thề nhất định sẽ trả lại tiền, nhưng không một ai tin tưởng cậu cả. Mà hiện giờ, Trình Châu Hoàn lại giao chìa khóa nhà cho cậu. Kim loại lạnh lẽo nhưng hàm chứa tín nhiệm sâu sắc. Hà Tân Dương cầm lấy chìa khóa, hốc mắt nóng lên, đột nhiên lùi về phía sau hai ba bước, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Anh Trình, em trở về dọn đồ một chút, lấy vài bộ quần áo xong sẽ quay lại ngay." Nói xong không nhìn Trình Châu Hoàn mà xoay người đi thẳng. Sợ nếu đi chậm, hai mắt đỏ hồng sẽ không chịu nổi kích động làm nước mắt trào ra. Lúc cửa được khép lại nhẹ nhàng, Trình Châu Hoàn mím môi, đau lòng lắc đầu. Hắc Ca ngồi cạnh cửa nhìn lấy, kêu to vài tiếng vụn vặt. Trình Châu Hoàn giữ nó lại, Hà Tân Dương đi rồi cũng đẩy chó con vào phòng của nó, lẩm bẩm: "Dương Dương của tôi." Một tiếng sau Hà Tân Dương mới quay lại, mái tóc ướt sũng, hai má ửng hồng, vừa nhìn qua liền biết cậu mới tắm xong. Trên lưng Hà Tân Dương còn một cái balo, hai tay cầm túi mua đồ ở siêu thị. Hai mắt cậu sáng lên, con ngươi trong suốt như bầu trời được cơn mưa rửa sạch. Trình Châu Hoàn đỡ lấy balo, dở khóc dở cười: "Dương Dương, em mang mấy chục cân gạch để phòng thân vậy?" Hà Tân Dương mở khóa, lấy ra một quyển bài tập vật lý: "He he, bài tập làm vào ngày nghỉ của em." Trình Châu Hoàn mỉm cười. Vốn tưởng Hà Tân Dương sẽ về lấy quần áo, người ta lại mang đến một chồng sách vở toán lý hóa sinh. Đồ dùng cá nhân tất nhiên cũng mang theo, nhưng so với lượng sách vở này lại chẳng đáng là bao. Trình Châu Hoàn nhớ tới hồi mình còn học cấp ba. Ngày lễ tết, cuối tuần nghỉ đông lần nào cũng nhét sách vở vào đầy balo, thề sống thề chết phải ở nhà học thật tốt. Nhưng đến lúc quay lại trường thì lời thề son sắt này bị rơi vào quên lãng, ngay cả balo cũng chưa mở ra một lần Trước kia Hà Tân Dương hẳn cũng là đứa trẻ như vậy, nhưng bây giờ... Trình Châu Hoàn nghĩ, đợi hết Tết âm lịch có lẽ cậu thật sự có thể hiểu từng câu từng chữ những bài tập mà cậu mang đến đây. Bởi vì Hà Tân Dương không phải là người có thể làm nũng, tìm cớ làm qua loa được nữa. Không ai bắt Hà Tân Dương phải làm cái này cái nọ, mà là tất cả những nỗ lực vất vả này cậu làm vì trách nhiệm mà ba mẹ đã để lại. Hà Tân Dương quen thuộc mang sách vở vào thư phòng, quần áo của mình thì đặt ở trên sàn nhà ngoài cửa phòng khách. Trình Châu Hoàn mở đèn phòng khách ra, đặt quần áo của Hà Tân Dương lên bàn, mở một cánh tủ ra: "Tự mình vào dọn dẹp một chút?" Bấy giờ Hà Tân Dương mới vào phòng khách. Nhà Trình Châu Hoàn cậu đã đến rất nhiều lần rồi, quen thuộc nhất chính là thư phòng, phòng khách, phòng bếp. Chỉ có phòng ngủ là mới vào một lần. Nhà Hà Tân Dương mặc dù nghèo nhưng cha cậu đã dạy dỗ không ít về thái độ đối nhân xử thế, "Không thể tùy tiện vào phòng ngủ của người khác" cũng là một trong số đó. Phòng khách mặc dù không phải là phòng ngủ chân chính nhưng dù gì cũng là nơi buổi tối sẽ ngủ, vì vậy ban nãy Hà Tân Dương mới do dự một lúc, cuối cùng chỉ đặt quần áo ở ngoài cửa. Trình Châu Hoàn tựa vào tủ nhìn Hà Tân Dương lấy hai bộ quần áo sạch, hai cái quần lót, một đôi tất, một cái quần thu đông, không có đồ ngủ. Quần màu lam làm bằng vải bông cũ được giặt rất sạch, thỉnh thoảng lại thấy vết rách, mặc lên người còn không kín chứ đừng nói đến "ấm áp". Trình Châu Hoàn không nói gì cả, lại thấy Hà Tân Dương lấy khăn mặt ra, hơn nữa ngoài kem đánh đăng còn có nước súc miệng và chỉ nha khoa. Cái này hình như hơi kỳ quái rồi. Hà Tân Dương sống rất qua loa, có thể ngồi trên đường gặm bánh mì loại lớn, có thể mặc đồ cũ thủng nhiều lỗ như vậy, có thể thường xuyên đeo găng tay công nhân, dường như hóa trang thành một thanh niên công nhân. Nhưng thanh niên công nhân này lại rất khác người, dùng nước súc miệng và chỉ nha khoa như phần tử lao động trí óc, thực có chút không hòa hợp. Sau khi mang hết dụng cụ vào phòng vệ sinh, Hà Tân Dương tươi cười với gương, hàm răng trắng sứ. Trình Châu Hoàn nhất thời hiểu ra tâm tư thiếu niên. Cuộc sống khó khăn ép Hà Tân Dương phải trưởng thành sớm mặc ánh mắt của mọi người xung quanh, đi sớm về muộn chỉ một lòng muốn góp tiền học đại học. Nhưng cậu vẫn còn là một thiếu niên, chung quy cũng hy vọng bề ngoài được đẹp một chút, dễ nhìn một chút. Cho dù một Hà Tân Dương mặt mày đầy bụi đất đứng trong đám đông cũng có thể nở một nụ cười xán lạn. Hà Tân Dương không thể mặc quần áo hàng hiệu, cắt kiểu tóc đang thịnh hành hay là mua những sản phẩm bảo vệ chăm sóc như những thiếu niên cùng tuổi; nhưng nước súc miệng và chỉ nha khoa không phải là gánh nặng của cậu. Cũng may là từ nhỏ răng Hà Tân Dương đã trắng, hàng ngày chú ý vệ sinh, ít hút thuốc uống cà phê là có thể giữ được hàm răng trắng như vậy. Trình Châu Hoàn ôm cánh tay nghĩ, có lẽ tối nào Hà Tân Dương cũng nghiêm túc đánh răng trước gương, súc miệng cẩn thận, sau đó thưởng thức một lát rồi tự nhủ "Anh đẹp trai* ngủ ngon". Đứa trẻ đáng yêu như vậy, thật muốn ôm cậu vào lòng để thương để yêu. Hà Tân Dương vẫn chưa chú ý đến ánh mắt dần dần trở nên thâm sâu của Trình Châu Hoàn, thu dọn mọi thứ xong thì đến ổ nhỏ của chó con nhìn, Hắc Ca đã ngủ rồi. Cậu xoay người muốn hỏi một chút Tết âm lịch này có việc gì cần chú ý không, Trình Châu Hoàn lại đưa cho cậu một bộ đồ ngủ bằng nhung ở nhà, cười nói: "Ở nhà thì đổi bộ này đi, rất ấm đó. Trước kia bạn tôi tặng nhưng tôi chưa động tới lần nào." Hà Tân Dương cầm lấy quần áo, hơi run mở ra nhìn mới thấy trên mũ có hai cái tai. Cậu sờ sờ hai tai: "Đây là?" Trình Châu Hoàn nhịn cười: "Tai hổ." Bộ đồ ngủ ở nhà này là Nghiêm Khiếu tiện tay tặng, chất lượng rất tốt, mặc trên người vô cùng ấm áp, nhưng Trình Châu Hoàn không cảm kích, sống chết không chịu mặc vào để hắn chụp ảnh gửi bạn bè. Hiện giờ bộ này đưa cho Hà Tân Dương mặc đúng là thích hợp. Hà Tân Dương cảm ơn xong liền chạy vào phòng khách, lúc đi ra đã trở thành một con hổ vằn vóc người cao lớn. Cậu cầm lấy lớp nhung dày ở tay áo, vui vẻ nói: "Anh Trình, ấm thật đó." Trình Châu Hoàn đội mũ có hai cái tai lên cho Hà Tân Dương, xoa đầu cậu cười: "Không lừa em đúng không?" Thời gian không còn sớm, Hà Tân Dương xung phong nhận việc thu xếp hành lý giúp Trình Châu Hoàn. Vali của Trình đại luật sư chỉ đựng một nửa, Hà Tân Dương ngồi xổm một bên hỏi: "Không cần mang những thứ khác sao?" Trình Châu Hoàn đóng vali lại, thầm nghĩ nếu cất được em vào trong thì tốt rồi, ngoài miệng lại nói sang chuyện khác: "Sáng mai phải đi rồi, chưa kịp chuẩn bị đồ ăn nữa, muốn ăn cái gì..." "Không sao không sao!" Hà Tân Dương thoáng cái lắc đầu, hai cái tai hổ cũng lay động theo: "Em tự nấu mì hoặc là ra ngoài ăn cũng được, anh Trình không cần lo lắng." Trình Châu Hoàn gật đầu, lại nói: "Đừng tắt điều hòa." Hà Tân Dương ngẩn người, suýt nữa thốt ra "Vậy sẽ rất lãng phí điện". Trình Châu Hoàn nâng mũi chân, chỉ chỉ ổ nhỏ của Hắc Ca, nhỏ giọng nói: "Nhóc này quá nhỏ, bị cảm có thể sẽ chết." Hà Tân Dương như hiểu ra điều gì, lập tức cam đoan: "Được ạ, vậy Hắc Ca ở phòng nào em sẽ mở điều hòa phòng đó." "Ừ." Trình Châu Hoàn ngẫm một chút, nói thêm: "Lúc em đọc sách thì cứ để nó ở thư phòng, buổi tối đi ngủ cũng ôm nó tới phòng ngủ chung đi. Chó con rất dính người." Lông mày Hà Tân Dương giương cao: "Không thành vấn đề, em bảo đảm sẽ chăm sóc nó thật tốt. Anh Trình, anh cứ yên tâm." Sau khi chúc nhau ngủ ngon xong, Trình Châu Hoàn đóng cửa phòng ngủ của mình, tựa vào ban công gọi điện thoại cho Nghiêm Khiếu. Tuy cả hai cùng là thiếu gia nhà giàu nhưng Nghiêm Khiếu tự do hơn Trình Châu Hoàn rất nhiều, cả ngày chạy khắp trời nam đất bắc, nói hoa mỹ một chút thì là tìm linh cảm sáng tác, ngay cả Tết âm lịch cũng chẳng về nhà một lần.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]